Ta mãi mãi ghi nhớ ngày hôm , ánh trăng trong trẻo như nước. Ta  lời cảm ơn . Hắn dịu dàng lấy chiếc trâm cài lên búi tóc của : "Chúng  là phu thê, cần gì   lời cảm ơn."
 
Ta  chắc khuôn mặt ngăm đen của   thể ửng hồng  , chỉ cảm nhận rõ ràng trái tim đang đập thình thịch. 
 
Liệu giây phút đó,   rung động? Hay là, ngay khoảnh khắc    cưới , trái tim  vốn  đóng băng từ lâu,    tan chảy? 
 
Ta cài chiếc trâm bạch ngọc lên tóc. Búi tóc đơn điệu bỗng rực rỡ hẳn lên, như  bạn cũ ghé thăm, vẫn vẹn nguyên nét  kinh diễm.
 
"Ơ kìa,  chiếc trâm   ở chỗ tỷ tỷ?" 
 
Giọng  ngọt ngào vang lên. Là Bùi Vân Thư đang ôm Lục Thanh Thanh bước . Căn phòng vốn  chật hẹp, bọn họ  đến  chiếm gần hết ánh sáng. Ta nhíu mày: "Ngươi đến đây  gì?" 
 
Lục Thanh Thanh tựa  lòng Bùi Vân Thư, kiều diễm  : "Tối nay tỷ tỷ  đến dùng bữa ở chính sảnh,  lo lắng nên xin Vân Lang dẫn đến xem  ạ." 
 
Giọng  bình thản: "Làm phiền hai vị bận tâm,  vẫn . Xem xong , hai vị  thể   ?" 
 
Sắc mặt Bùi Vân Thư tối sầm : "Thanh Thanh từ khi  phủ luôn quan tâm đến nàng, nàng dù  cũng là công chúa,   vô giáo dục đến ?"
 
Ta  thể nhẫn nhịn  nữa mà : "Ta  tiên hoàng nuôi dạy,    vô giáo dục chẳng  là đang  tiên hoàng dạy dỗ   ?" 
 
Lục Thanh Thanh khẽ huých tay : "Chiếc trâm hoa sen  đầu tỷ tỷ, là Vân Lang tặng   sinh nhật mười sáu tuổi. Lúc đó  còn giận dỗi, chê chiếc trâm quá đơn sơ. Vân Lang liền dẫn  đến Thải Điệp Hiên, đích  chọn những trang sức khác cho . May mà chiếc trâm  đến tay tỷ tỷ, nếu  thật là lãng phí."
 
Cơn lạnh lẽo lan tỏa,  vô thức  sang Bùi Vân Thư.    tránh ánh mắt của . Thì , sự thật là như . Thứ Lục Thanh Thanh vứt bỏ  thương tiếc,   nâng niu như báu vật. Hai  bọn họ, hóa   từng đoạn tuyệt liên lạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dong-thi/5.html.]
 
Chỉ là   che mắt, ngỡ rằng   yêu thương trân trọng. Trong mắt Lục Thanh Thanh thoáng qua một tia đắc ý. Ta hiểu rõ tâm cơ của nàng . Nàng đang chờ  nổi cơn thịnh nộ, chờ  suy sụp  .   sẽ  để ả  toại nguyện.
 
Ta mỉm  nhạt nhòa: "Vậy ,   thích chiếc trâm , cảm ơn ngươi." 
 
Bạch ngọc thượng hạng như , vẫn  thể bán  giá hời. Ta  dại gì tự  khó  vì mấy chuyện vặt vãnh . 
 
Sắc mặt Lục Thanh Thanh cứng đờ: "Tỷ tỷ thích,  xem như chiếc trâm   phúc khí." 
 
Ta hỏi nàng:  "Còn chuyện gì nữa ?" 
 
Lục Thanh Thanh ấp úng,   nên lời.
 
Bùi Vân Thư kéo nàng    lưng : "Nàng   hoan nghênh chúng ,  thì  thôi." 
 
Trong bóng lưng rời ,  ôm chặt lấy Lục Thanh Thanh, như trân bảo. Lục Thanh Thanh rúc  lòng , nũng nịu  điều gì đó. Hắn nghiêng đầu,  nàng  mỉm .
 
Sạch sẽ và ấm áp vô cùng.
 
Ngày cưới  định  chín ngày . Trùng hợp , nó  trùng với ngày  "qua đời". 
 
Ta an phận thủ thường trong căn phòng nhỏ, từng chút một dọn dẹp đồ đạc. Cho đến khi  phát hiện, cửa kho chứa đồ cưới  cạy ,  khóa. Chiếc phượng bào do mẫu phi tự tay thêu   cánh mà bay.
 
Quản gia khom ,  là Vân Thư  dặn dò. Thời gian gấp rút, nên để Thanh phu nhân dùng tạm bộ  mặc khi thành hôn.