Lục Thanh Thanh vận phượng quan hà y, châu ngọc cài đầy đầu, uyển chuyển tiến về phía . Nàng  duyên dáng, đôi mắt  lay động lòng .
 
Lẽ  giờ phút ,   tràn ngập niềm vui sướng.  lông mày  giật thót, tim bỗng dưng thắt . Dường như ngay khoảnh khắc ,  điều gì đó lặng lẽ tuột mất. Hắn  thể nào gọi tên  cảm giác .
 
Khi đôi tân lang tân nương bái lạy, khách khứa reo vang, cả đại sảnh hân hoan chúc tụng. Quản gia vội vã chạy đến, mặt cắt  còn giọt máu, kinh hãi tột độ: "Không  , phu nhân uống độc dược tự vẫn !"
 
Hắn còn  kịp định thần. Một ngụm m.á.u đỏ tươi  trào  khỏi miệng.
 
Chúc Dung An  im lìm  giường, vẻ mặt thanh thản. Trên bàn, một bức thư nàng để   yên vị.
 
Trong thư, nàng dặn dò cặn kẽ về sổ sách, kiểm kê rõ ràng  vật dụng. Đến cả con ch.ó vàng lớn ở Tây Môn, nàng cũng chu đáo nhắc nhở.
 
Chỉ duy nhất một điều,  hề  nửa lời nào nhắc đến Bùi Vân Thư.
 
Bảy ngày liền,  sống trong mộng mị, đầu óc trống rỗng. Tân hoàng đế ngấm ngầm trách móc, chê   ầm ĩ quá mức. Hắn cũng chẳng   chuyện thành  thế .
 
Đêm  ngày cưới,    lâu ngoài song cửa phòng Chúc Dung An. Ánh nến mờ ảo hắt lên bóng hình nàng, chập chờn  rõ. Hắn tự nhủ, nếu Chúc Dung An xinh  hơn chút nữa,  lẽ họ   đến bước đường . Biết  họ   thể bạc đầu long lão, sống bên  hòa thuận đến cuối đời.
 
Cũng   chừng .
 
Khi  tỉnh ,  là nửa tháng . Châm dứt mũi kim cuối cùng, Kiều Trinh thở phào nhẹ nhõm: "Trời Phật ơi, nếu   tỉnh ,  thật sự  lo hậu sự cho   đấy."
 
Thuốc giả c.h.ế.t vốn dĩ  nhiều rủi ro.
 
Ta  từng cảnh báo  mà. Có khi ngủ một giấc   tỉnh dậy, giả c.h.ế.t biến thành c.h.ế.t thật.
 
May ,   tỉnh . Kế hoạch giả c.h.ế.t ,   bắt đầu tính toán từ khi  Lục Thanh Thanh   bình thê.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dong-thi/8.html.]
Ta cho phép   cạn nước mắt trong một đêm. Nước mắt  cạn,   sống cho chính .
 
Kiều Trinh tặc lưỡi: "Nếu Bùi Vân Thư mà , mồ mả tổ tiên nhà   đào lên… Chắc   thổ huyết  cả thúng."
 
Ta xua tay,    mấy chuyện . Hắn thế nào, từ nay về   còn liên quan gì đến  nữa.
 
Nơi đây cách kinh thành  xa,  và Kiều Trinh đều  thể ở lâu. Nàng đưa cho  ngân phiếu và lộ dẫn  chuẩn  sẵn,  vội vã rời .
 
Ta ngày đêm lên đường, đến một trấn nhỏ biên giới của Sảng Châu. Nơi   ở khu vực giao thương, nổi tiếng về ngọc thạch, thương nhân qua  buôn bán tấp nập.
 
Dân phong chất phác, cuộc sống an yên.
 
Ta thuê một khách điếm. Chỉ trong vòng một năm,  tiền tiết kiệm của   tăng lên gấp đôi. Ta   hình cao lớn, nước da ngăm đen. Cải trang thành nam nhân hơn một năm,  ai nhận .
 
Ở nơi ,  lấy tên là Dư Mậu. Mọi  đều gọi  là ông chủ Mậu Mậu.
 
Khố cô cô phụ trách bếp núc là  dân bản địa ở đây. Bà   nhiệt tình, luôn  tìm cho  một mối lương duyên .
 
Ta từ chối nhiều , bà  càng hăng hái hơn. Bị ép đến đường cùng,  đành  nhỏ giọng thú thật với bà .
 
Ta  "long dương chi hảo". Bà  "ồ" một tiếng,  hỏi : "Long dương chi hảo là cái gì?"
 
Ta ôm trán: "Là thích nam nhân."
Khố cô cô vỗ đùi cái đét, lộ vẻ mặt "quả nhiên là ".
 
"Lão nhà  bảo thấy ngươi suốt ngày dùng khăn tay, trông  vẻ  bình thường,  còn  tin cơ."
 
Ta  trừ hai tiếng,  đáp lời. Ở cái trấn nhỏ , chẳng  bí mật gì cả. Chắc chẳng mấy chốc mà cả trấn sẽ   thích nam nhân.