6.
Hắn cứ m.ô.n.g lung suy nghĩ suốt mấy ngày, trong lòng luôn  cảm giác bất an   nên lời.
Mãi đến ba ngày  khi thành , Vân kỳ  nhịn  mà   tìm A Thiền.
Nàng yên lặng đến mức quá đáng, thậm chí  từng xuất hiện  mặt  lấy một .
Cho đến khi  bước  căn phòng  đây nàng từng ở, mới phát hiện nơi đó trống rỗng.
Chỉ  một chiếc đèn hoa treo  cửa.
Trên đèn lồng dán những bông hoa khô màu hồng trắng tuyệt .
Vân Kỳ chỉ  thoáng qua  nhận  ngay, đây là do chính tay A Thiền .
Ngọn đèn hoa lay động trong làn gió nhẹ, hai chữ "Ly biệt"   đó rõ ràng đến chói mắt.
Hắn đưa tay chạm , nhưng đèn hoa  chạm liền rơi xuống đất.
Chỉ trong chớp mắt, từ bên trong vang lên tiếng "vo vo vo", hàng loạt con ong bay .
Đám hạ nhân ngây ngốc, nhất thời  kịp phản ứng.
Mãi đến khi Vân Kỳ  ong đốt khắp , cơn đau nhói lan truyền, thị vệ mới vội vàng xua đuổi bầy ong.
Công công Trương  bên cạnh sốt ruột quát mắng cung nữ: "Là kẻ to gan nào treo thứ  ở đây? Còn  mau..."
Vân Kỳ giơ tay ngăn công công Trương: “Không cần tra xét nữa.”
Chỉ  A Thiền mới dám trả thù  theo cách .
Cũng chỉ  nàng mới nghĩ  đủ loại trò quái chiêu như .
Hắn cúi  nhặt chiếc đèn hoa lên: “A Thiền ?”
Hắn  thể ngờ , Tô Uyển  dám ngang nhiên đuổi A Thiền của   khỏi cung.
Những   ngầm sai  tìm kiếm đều  về bẩm báo:
“Điện hạ,  tìm thấy .”
Hắn  dám suy nghĩ quá nhiều.
Càng nghĩ nhiều,  càng sợ hãi.    tài nào chợp mắt nổi.
Hắn nghĩ, chắc chắn A Thiền  chạy về quê , nàng vẫn đang ở đó giận dỗi chờ .
Đợi    đăng cơ,  nhất định sẽ cưới nàng  hoàng hậu.
Trong lòng  dâng lên một cơn đau âm ỉ, trống rỗng vô định.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dong-thien/chuong-6.html.]
Như thể  chỉ  nàng rời , mà cả những ký ức  đẽ nhất của  cũng  nàng mang  mất.
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Hy vọng trong lòng    sụp đổ, đột nhiên  một cảm giác hoang mang như lạc lối,  tìm  đường về.
Hắn vì quá lo lắng mà đổ bệnh.
Trong cơn mơ màng,   cố gắng đút thuốc cho .
Hắn ngỡ rằng A Thiền  trở về, bởi nàng từng chăm sóc  như .
 khi mở mắt , thứ   thấy  là gương mặt của Tô Uyển.
Ánh sáng trong mắt    nữa tắt lịm.
Sau đó,  nhân cơ hội xuất cung, đến ngôi làng nơi  và A Thiền  sống suốt tám năm.
Hắn chạy  căn nhà cỏ   từng ở, nhưng bên trong  sớm trống trơn.
Ngoài một chiếc đèn hoa treo  cửa,  còn dấu vết nào của con  từng sinh sống.
Hắn bước tới gần, nhận  chiếc đèn hoa  gần như giống hệt với chiếc ở trong cung.
Điểm khác biệt duy nhất là  đèn lồng   hai chữ—Tương phùng.
Hắn nhớ  rõ chiếc đèn .
A Thiền từng cầm nó, cứu  một mạng.
Khi đó, trong cung xảy  binh biến,  lưu lạc đến đây, ngất xỉu giữa cánh đồng.
Nàng chạy đến, trong tay cầm chiếc đèn lồng, bên trong  những con đom đóm lập lòe phát sáng, tỏa  ánh sáng mơ màng  bầu trời .
Nàng tựa như một cánh bướm nhẹ nhàng đậu xuống bên cạnh , cố gắng cõng  lên lưng.
Thân hình nàng nhỏ bé, giữa đường  cõng nổi , thậm chí còn   trượt chân ngã xuống bùn.
A Thiền lo lắng  sẽ chết, cứ luôn miệng :
“Ngươi tỉnh  , mở mắt  xem, chiếc đèn    ?
“Nếu ngươi thích, về   sẽ  thêm mấy cái nữa cho ngươi, bên trong thả đom đóm,  lắm đấy.”
Sáng hôm  khi  tỉnh , nàng cầm một quyển sách, chỉ  đó hỏi:
“Ngươi   cái  ?”
Hắn lặng thinh  trả lời, thế là nàng liền xem  như  câm:
“Thì  ngươi    chuyện,  ,   cho ngươi .”
Từng chữ từng chữ, nàng  "Kinh Thi" một cách chính xác,  sai một chữ nào.
Vân Kỳ  phần ngạc nhiên,  ngờ một cô gái nhà nông   thể  nhiều chữ đến .