ĐÔNG VŨ HÓA XUÂN HÀN - 16
Cập nhật lúc: 2025-09-13 02:59:28
Lượt xem: 1,326
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Còn thứ cơm trắng dẻo thơm mà từng ăn ở Kinh thành, thì cả đời dân trong thôn e rằng từng nếm một .
Gặp năm thuận mùa, tai ương, nông dân khéo lo mới dám chắt mót nửa thỏi bạc vụn, tìm cách mua một con nghé. Cỏ ngoài thảo nguyên tuy ăn nhưng cho trâu bò. Có trâu sữa, kéo xe, khiến láng giềng bốn phương thèm thuồng ganh tỵ.
Trở về đến nhà thì trời tối mịt. Ông bếp nhóm lửa nấu nước, dọn giường ninh nồi cháo ngô, lôi bánh tổ mẫu nhét tay nải nướng bếp. Cắn một miếng, mỡ từ miếng thịt trong bánh liền ứa , thơm ngậy. Ta gặm bánh, húp cháo, mệt mỏi cả ngày như tan biến quá nửa.
Bỗng ông ngẩng đầu, hỏi :
"Tiểu nha đầu, chuyện giữa con và tiểu Minh, con tính đây?"
Ta nhất thời hiểu, miếng bánh mắc ngang cổ, cổ họng nghẹn đến suýt thở thông. Ông vội đưa chén cháo sang, uống một hớp trôi bánh xuống mới lắp bắp:
"Khụ khụ… Tổ phụ gì ? Đó chỉ là lời đùa của phu nhân thôi mà. Nghe ngôi nay là một vị minh quân nhân hậu, gió tan bão lặng, nhà họ Ngô thế nào cũng trở về Kinh. Chuyện gì cũng sẽ qua thôi…"
Ông đặt đũa xuống, thở dài:
" con cũng còn nhỏ nữa. Dù chốn chẳng mấy lễ nghi, con cũng nên sớm dự định. Ta với bà con chỉ còn mỗi con để nương tựa, thể để con ủy khuất."
Trong lòng bao suy nghĩ xoay vần, chậm rãi húp cạn bát cháo mới :
"Tổ phụ yên tâm, con nhất định sẽ chọn một nam nhân thật sự, chứ thứ để trưng bày như lên kệ ngắm cho vui ."
Lúc , Tiểu Hoàng chạy ngoài chơi với đám chó hoang trong thôn trở về, đang cào cửa tru khẽ. Ta mở cửa chính, thấy cửa sân khép hờ, liền bước nhanh , thấy một con tuấn mã lao vút màn đêm.
Nhìn bóng ngựa khuất dạng, hai chữ “thiếu gia” suýt nữa bật khỏi miệng, nhưng nuốt xuống.
Ngoái đầu , thấy một bọc nhỏ ném nơi ngưỡng cửa, cúi nhặt lên — quả nhiên là y phục và hai cây bút của thiếu gia.
Ta chẳng rõ vì khẽ thở dài, tay ôm bọc đồ, lặng lẽ bước , đóng cửa .
21
Nghe và tổ phụ trở về, thôn trưởng liền mời tổ phụ cùng dự lễ tế xuân canh. Ta ở nhà thu dọn trong ngoài, mấy vị thẩm tử, đại nương miệng nhanh hơn tay cũng liền lũ lượt kéo đến khách. May mà phu nhân cơ trí, sớm dặn Vương ma ma chuẩn sẵn hạt dưa, đậu phộng, mỗi chia một khối mỡ bò – mấy thứ quý hiếm nhất thời chặn miệng bọn họ, còn đổi lời hứa sẽ giúp xới đất, gieo hạt.
Ta và tổ phụ ở nhà cày bừa mấy hôm, lật hạt giống ớt, đậu đũa, bí đỏ mà tổ mẫu lưu từ , liền chia ngâm bát nước ấm. Tổ phụ từ ruộng đào đất về, đựng trong sọt, đem hạt ngâm gieo lên đất, trộn thêm phân mục, nhẹ nhàng phủ đất lên.
Khi mầm giống bắt đầu nảy, và tổ phụ cày xong hết ruộng nhà, còn tranh thủ lên núi cắt tỉa cành thể đơm trái. Nhân lúc rảnh rỗi, nhổ mớ hành trồng cùng phần hành dư nhà khác, nhờ Lưu gia gia – tiện thể thành thăm tôn tử – mang theo.
Cùng còn mớ mầm non đánh , rau dại đào như bồ công , rau má… Ta tin rằng mấy món rau xuân , qua tay tổ mẫu chế biến, phối thêm chút sáng ý của phu nhân, nhất định thể tăng giá gấp mấy .
Mầm non khi mọc, chọn cây khoẻ đem trồng bên vườn nhỏ cạnh chuồng heo. Nhân lúc chờ rau lớn, liền đổi công với Triệu thẩm tử – giúp bà lật đất, con bà giúp vãi phân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dong-vu-hoa-xuan-han/16.html.]
Gió xuân thổi lớn, nắng cũng chan hoà.
Ta kéo phân bằng xe tay đến ruộng, cùng Triệu Nhị Thiết mỗi một cái xẻng, phân từng xẻng rào rào tung đầy ruộng. Chưa bao lâu, thấy động tác chậm , liền bảo nghỉ một lát. Hắn nhe răng :
"Đông Vũ, ngờ ngươi tay chân lanh lẹ, còn thương . Nương quả sai."
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta liếc mắt , tay vẫn ngừng:
"Nương ngươi gì?"
Triệu Nhị Thiết đáp:
"Nương , nếu con rể nhà ngươi cũng đáng. Dù ngươi lớn hơn hai tuổi, nhưng khéo léo, săn sóc. Nhìn cái thể nhỏ xíu năm ngoái các ngươi mang từ thành về, giờ cũng ngươi nuôi thành cường tráng ."
Ta lập tức cắm xẻng đống phân, một cước đá từ mé xe xuống:
"Ngậm miệng cho ! Cẩn thận phân bay mồm!"
Không do gió xuân quá lớn, mà tiếng tiểu thư học trong thành cũng thổi đến tai . Tiểu Hoàng – con ch.ó lười đang ngủ gốc cây – bỗng bật dậy chạy về hướng thôn.
Ta ngẩng đầu , quả nhiên thấy một bóng nhỏ xíu đang gần – là tiểu thư! Trên đầu đội mũ trùm bằng gấm vàng nhạt, còn che một lớp sa mỏng, dáng vẻ linh động yểu điệu, hệt như một mầm xuân mới nảy.
Thiếu gia cưỡi ngựa theo , vẫn quấn kín mít chỉ lộ mỗi đôi mắt. Trên khoác trường bào rộng quá khổ, theo gió bay lượn, trông chẳng khác nào khóm lau gió thổi tung giữa đầm nước.
Ngựa vốn là vật hiếm, huống hồ cưỡi một đoạn đường xa như mà vẫn giữ vẻ mặt phong quang đắc ý — thiếu gia quả thật là “hiếm khó tìm”.
Sau lưng còn một tiểu thư khác cưỡi ngựa – áo dài hồng phấn, váy xanh, giày ủng cao, đầu đội mũ sa. Ngay cả ngựa nàng cưỡi cũng đeo trang sức tinh xảo. Dù chẳng thể so với ngựa quý trong kinh thành, nhưng ở nơi quê hẻo lánh đủ khiến Triệu Nhị Thiết ngơ ngẩn, chẳng dám thở mạnh.
Tiểu thư chạy tới kéo tay :
"Vũ tỷ tỷ! Muội nhớ tỷ c.h.ế.t mất! Cả ca ca cũng ! Muội năn nỉ mẫu mãi, mới ca ca dẫn về gặp tỷ!"
Ta nhẹ tay sửa sa mỏng gió thổi tung cho nàng:
"Ta cũng nhớ … còn nhớ cả… ."
Thiếu gia ho nhẹ hai tiếng:
"Ta thì chẳng đến , cưỡi ngựa nửa ngày, cả như tan ." Nói xong kéo dây cương, ngựa về phía tiểu thư cùng:
"Đây là của phu nhân Tướng quân phủ – Lâm tiểu thư."