Trước giường bệnh, trong ánh mắt trách móc của cả nhà, tổ phụ nắm tay , thở dài một :
“Minh ca nhi, mau tỉnh ... là tổ phụ sai . Không cần con rạng rỡ môn đình, mong con bảo gia vệ quốc…
Chỉ cần con sống yên , một vị công tử nhà giàu là .”
Sau đó, tiểu đồng từ ngoại tổ phủ đến thăm, mang theo bức tranh vẽ khi , giao cho cữu cữu dạy tại Thư viện Đồng Giang.
Cữu cữu lập tức sai tới đón về Giang Nam.
Một là mẫu khi mang thai , khó lòng phân chăm sóc .
Hai là cữu cữu khiếu hội họa, bèn mang theo bên , dạy dỗ cặn kẽ mấy năm.
Ta cứ tưởng về Giang Nam là chịu khổ, ai dè…
Phụ mẫu sợ ăn quen, phái nửa thuyền theo hầu, ngoại tổ mẫu thấy thể yếu, cho thêm mười đến chăm sóc.
Giang Nam đất lành, trời quang gió dịu, phong cảnh hữu tình.
Mưa rơi thì như tranh thủy mặc, nắng lên thì gió thoảng trăng thanh.
Từ lúc mở mắt đến lúc ngủ say, bên cạnh lúc nào cũng hầu hạ.
Việc cực nhọc nhất đời khi , chính là luyện chữ với cữu cữu – nhưng điều đó với chẳng hề khổ, trái , là niềm vui mỗi ngày.
Ngoài thì:
Du thuyền, cưỡi ngựa, dạo phố, uống , hí, thưởng khúc... Vui quên cả Kinh thành!
Ngoại tổ gia , giàu đến nghiêng thành, nhưng ba đời đều là thương hộ, tính cả bảy đời thích, chẳng lấy một tú tài.
Dẫu cữu cữu tư chất hơn , cũng chẳng thể dự khoa cử.
bách tính trong vùng đều khen ngợi: cữu cữu cần công danh, nhưng cũng xứng là đại nho.
Có lẽ cái tự tôn của kẻ sách đều giống .
Người cam tâm, bèn dạy bình phẩm danh họa, danh bút.
Thấy vẻ khiếu, ông bèn từ bỏ.
Hỏi rõ năm xưa tổ phụ dùng phẩm gì gây độc, liền âm thầm điều chế một loại phẩm mới, tự xưng là “vô độc”. Kết quả…
Ta trúng độc nữa.
Bị phạt quỳ từ sáng tới tối trong từ đường, từ đó cữu cữu chỉ dạy chữ.
Ta mến chữ nghĩa. Giấy trắng mực đen, dường như chứa đựng cả một thế giới bao la.
Muội tròn sáu tuổi, tổ phụ tổ mẫu nối qua đời.
Người đến báo tang cũng đưa lời :
Trước khi mất, tổ phụ đặt tự cho — "Nhạc Hương".
02
Hồi kinh thủ hiếu, lo lắng nhiều nhất chính là ngoại tổ gia. Lần là ngoại tổ mẫu đích sai nửa thuyền đưa tiễn trở về Kinh thành.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Tự nhiên, cũng vô cùng thương tâm bi thống. Khi thấy ảnh nho nhỏ, ngay ngắn quỳ gối linh đường, liền nhận — là tiểu A Miên.
Lần về gặp, con bé mới chỉ lẫm chẫm , mà vươn dài hơn, dáng dấp cũng cao hơn chút ít.
Ta đến, quỳ xuống bên cạnh .
Khi sắc trời dần về chiều, tiểu nhân nhi mới mở miệng, dịu dàng :
"Ca ca nghỉ ngơi thôi. Tổ phụ ca ca thể yếu, cần chăm sóc thật ."
Ta lảo đảo lên, định phản bác đôi lời, kết quả một nữa ngất xỉu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dong-vu-hoa-xuan-han/33-ngoai-truyen-tuyet-phu-binh-son-1.html.]
Nửa năm , tang khí trong phủ dần tiêu tán, cũng bắt đầu thường xuyên ngoài dạo chơi. Kinh thành tính khí nóng nảy, hôm nay cãi với thiếu niên họ Vương, ngày mai dẫn gia đinh đánh với công tử phủ họ Tống.
Không thì liệt trong nhà mười hôm nửa tháng, hoặc là mẫu ôm đống ngân phiếu xin khắp nơi.
Đi tới lui như thế, kết giao thêm vài bạn bè bất hảo, ngày tháng trôi qua vẫn tiêu diêu tự tại như cũ.
Ta thầm nghĩ: Giang Nam vẫn là nhất.
Nghe cữu cữu chu du sơn xuyên, quyết định khi mãn tang liền sẽ tới nương nhờ .
Cứ tưởng đời sẽ cứ thế hưởng vinh hoa phú quý, trường lạc vô cương, nào ngờ... biến cố ập đến.
Triều đình tuyên bố: trong năm nay xảy án gian lận khoa cử, phụ cũng cuốn , chứng cứ rành rành.
Ngô đại nhân – Nô Đức Văn xử trảm thu, gia sản tịch thu, bộ gia quyến quan phủ phát mại.
Đến tin báo cũng kịp gửi về Giang Nam, nhà , cùng những ngày tháng vinh hoa, bộ tiêu tan trong khoảnh khắc.
Hôm , dường như mới mưa xong. Ta ôm , co ro xổm giữa sân nha môn.
Xung quanh đều là gia nhân nhà — những ký tử khế, sinh trong phủ. Ai nấy mặt mày ủ dột, liên lụy mà chẳng còn sống bao lâu.
Ấy mà họ vẫn im lặng bao bọc lấy và A Miên ở giữa, chẳng một lời oán thán.
Lúc , một nam nhân xuất hiện — lẽ lớn hơn phụ vài tuổi, mặc áo dài vải xám. Dù gấm vóc, nhưng liền là hàng .
Không giống quan phủ, nhưng nước da đen nhẻm, mặt mũi lì lợm cũng chẳng giống thương nhân.
Hắn vòng quanh chúng vài lượt, ánh mắt cuối cùng dừng nơi A Miên trong lòng . Ngay đó, sư gia nha môn hiệu, lập tức nha sai tiến đến kéo ngoài.
A Miên như linh cảm, lập tức bám chặt lấy áo n.g.ự.c và cánh tay , hai chúng ngã sóng soài đất.
Sư gia giận dữ, tát A Miên một cái, nam nhân liền bật ha hả, cản .
Hắn cúi xuống, A Miên đang nắm c.h.ặ.t t.a.y áo , ánh mắt yên tĩnh như mặt hồ gợn sóng. Rồi hỏi:
“Đây là gì của ngươi?”
A Miên đáp:
“Là ca ca của .”
Hắn hỏi:
“Vậy ngươi gì thế ?”
Tiểu cô nương ngẩng khuôn mặt bé xíu, hít sâu một :
“Ta lão gia định mua , thì... mua luôn cả ca ca của .
Ca ca thể tráng kiện, văn võ song , còn tinh thông toán học và thiên tượng.”
Nam nhân vẻ hứng thú, nhướng mày hỏi:
“Nhà họ Ngô các ngươi cũng dạy hậu nhân toán học và thiên văn ?”
A Miên nghiêm túc gật đầu, chỉ lên trời, nơi mây đen đan xen mây đỏ:
“Quan gia nên dời chúng hiên tránh mưa. Ngài xem kìa,
mây đen dày đặc, vầng đỏ lẩn hiện — một lát nữa sẽ sấm sét và mưa đá.”