Đây tuyệt đối    đầu tiên  tùy hứng  mặt Chu Kinh Chích, cũng    thứ hai.
 
Một năm , khi  đầu tiên  quyến rũ , Chu Kinh Chích vẫn là Diêm Vương mặt lạnh nổi tiếng trong giới, sát phạt tàn nhẫn,  gần nữ sắc, nhưng  là  đàn ông   đỉnh cao nhất của kim tự tháp.
 
Còn , vì mới  giới, kim chủ đại gia của   vô danh tiểu , nên ở trong đám phụ nữ,  thường  coi thường.
 
  thầm nghĩ,  thì  đàn ông lợi hại nhất  nhất định  là của .
 
Thế là  tìm  cách quyến rũ ,  khiến  phá giới, khiến   mùi vị, khiến  sa  lưới tình.
 
Đêm hôm đó,  lén lút bám theo nhân viên phục vụ, một đường nhảy nhót đến phòng nghỉ riêng của Chu Kinh Chích.
 
Ai mà ngờ,    đến mức đó,  mà   thể gợi lên chút hứng thú nào từ .
 
Trong căn phòng mờ tối,  đàn ông   chiếc sofa đơn  cửa sổ sát đất. Điếu thuốc kẹp giữa các ngón tay, làn khói trắng bao phủ tạo nên vẻ cô đơn.
 
Rõ ràng là đôi mắt sâu thẳm như hồ nước đen  đang đặt  vòng eo con kiến, đôi chân dài miên man và bộ n.g.ự.c đầy đặn của , nhưng   hề  sự khao khát nào.
 
Còn đôi môi mỏng  vô tình phun  hai chữ: “Ngốc nghếch.”
 
 gần như phát điên, lập tức nhào đến  vắt lên  ,  sợ c.h.ế.t hỏi: “Anh Chu,      ?”
 
 giận dữ trừng mắt  .
 
     nghĩ đến hàm lượng giá trị của câu     thể sẽ kích hoạt cơn thịnh nộ của một  đàn ông.
 
Đó là  đầu tiên   chuyện với .
 
Chu Kinh Chích   thì thậm chí mí mắt cũng  nhấc lên. Chỉ là sự lạnh nhạt bẩm sinh đó khiến  cảm thấy khí chất quanh    giảm xuống vài độ.
 
Tay  lập tức bồn chồn lo lắng mà nắm chặt lấy áo  n.g.ự.c .
 
Anh nhận  động tác của , đột nhiên nhếch môi.
 
“Không  ?”
 
Trong đôi mắt hẹp dài của  xẹt qua một tia hứng thú khó hiểu, giọng   kìm nén: “Sao em  ?”
 
 căng thẳng nuốt nước bọt, trong lòng  thầm trấn an: “Du Ôn, đừng sợ, thành công thì mày sẽ là   vạn ,  thành công thì mày sẽ là   đè bẹp.”
 
Sau đó,  mặt  đỏ tim  đập buông lời ngông cuồng: “Vốn dĩ là  mà,  xem  kìa, mềm, ngắn, nhỏ.”
 
Không  cơ n.g.ự.c của đàn ông đều cứng rắn ?  của    mềm, khiến   kìm  mà nhéo tới nhéo lui.
 
Không   khi  tức giận  thể hành hạ   cả tiếng đồng hồ, khiến   sống  bằng c.h.ế.t ?   mới   một câu, ngay cả một phút cũng  đến. Rõ ràng là tin đồn thất thiệt, sức bền của   ngắn.
 
Không     việc lớn thì tấm lòng rộng mở, bao dung như biển cả  ? Sao   cho  cảm giác lòng  hẹp hòi, so đo tính toán ?
 
Vì suy nghĩ quá nghiêm túc, đến khi hàm  truyền đến một lực mạnh,  mới giật   hồn, vô thức   đàn ông  mặt.
 
Ngón tay  chai mỏng của  từ từ cọ xát  mặt , mang đến cảm giác  nhói.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/du-am-nong-bong/chuong-4.html.]
Bàn tay đó mang theo khí thế uy h.i.ế.p như  nắm giữ tất cả, cứ như  bóp nát .
 
Anh nặng nề hừ lạnh trong miệng: “Em, , cái, gì?”
 
Đôi mắt đen sâu lạnh nheo  một nửa, như mắt sói tinh ranh.
 
 giật  thon thót, suýt nữa  òa.
 
Huhu, đáng sợ quá.
 
Mông   thể  yên  nữa, hận  thể bật dậy khỏi   ngay lập tức.  bên eo đột nhiên một bàn tay quấn lấy.
 
“Du Ôn,  trốn ?”
 
“Có  bây giờ  muộn  ?”
 
 ngơ ngác ngẩng đầu,    kịp nghĩ kỹ vì     tên .  chỉ kịp  rõ dục vọng nồng đậm trong mắt ,  nhận  dù   mọc cánh cũng khó thoát.
 
“Chu Kinh Chích,  là đồ khốn nạn, buông  !”
 
 dùng sức đập  lưng , nhưng vẫn khó thoát khỏi  phận  ném lên giường.
 
Đêm hôm đó, Chu Kinh Chích một tay siết lấy , một tay điên cuồng va chạm,     ngừng hỏi : “Nói cho  , bây giờ   cứng ,  dài ,  lớn …”
 
Tên khốn nhà  đúng là thù dai mà!
Lần thứ hai   càn là nửa năm  khi ở bên Chu Kinh Chích. Lúc đó,   là một con chim hoàng yến cực kỳ kiêu ngạo,  Chu Kinh Chích nuôi dưỡng  .
 
Trong đám phụ nữ,  là chị đại đích thực. Trước mặt đàn ông, họ cũng  nể  ba phần.
 
  buổi tụ họp của đám chim hoàng yến thường lệ hôm đó, một tân binh tên Lâm Hề  đắc ý khoe khoang với   rằng mỗi tháng  Lý cho cô  mười triệu tiền tiêu vặt.
 
Tất nhiên là lúc đó điều  trong giới  ai  thể sánh bằng. Bởi vì ngay cả , mỗi tháng cũng chỉ  năm triệu.
 
“Oa, Hề Hề,   cô   ?”
 
“Mau dạy chúng  !”
 
Đám phụ nữ điên cuồng vây lấy cô ,  nhanh chóng  đẩy  rìa vòng tròn. Ngay cả chiếc túi Hermès mới cóng  tay cũng  kịp khoe khoang, còn chẳng   ai xô ngã xuống đất.
 
Trong lúc vội vàng, chiếc túi còn    giẫm lên một phát, in rõ mồn một vết giày cao gót sâu hoắm.
 
 tức đến mức suýt hộc máu, lao  ngoài câu lạc bộ  lập tức tiện tay gọi điện cho Chu Kinh Chích.
 
“Alo, Chu Kinh Chích,  c.h.ế.t ở xó nào ? Sao còn  về?”
 
Kết quả, đầu dây bên   truyền đến giọng  lạnh lùng vô tình của trợ lý : “Alo, cô Du, tổng giám đốc Chu đang trong một cuộc họp quốc tế quan trọng.”
 
Lúc   nào còn quan tâm chuyện khác,    thể bình tĩnh nổi: “Bảo    điện thoại, nếu  thì đừng bao giờ  nữa!”
 
Trợ lý ngừng thở một giây,  đó  lập tức cẩn thận đưa điện thoại cho Chu Kinh Chích.