Một buổi tối  lâu  , Chu Kinh Chích  tăng ca ở công ty như thường lệ. 
 
Gần đây, trợ lý đắc lực Lý Chấn của   phái đến chi nhánh giải quyết việc quan trọng,  đó tuyển một nữ thực tập sinh mới. Nhìn cô bé khá lanh lợi, nhưng vì mới  nghề nên chỗ nào cũng gây chuyện.
 
Cũng như bây giờ, cô  đáng lẽ  túc trực ở vị trí của , chờ đợi  gọi bất cứ lúc nào. Thế nhưng,  gọi mấy tiếng "Trợ lý Tô" nhưng  ai đáp . 
 
Anh đợi mãi, cảm thấy  sốt ruột, chuẩn  đích   lôi cô  .
 
Ai ngờ,   vô tình bắt gặp vài vị quản lý cấp cao của công ty đang dồn cô   góc tường. 
 
"Này, cô nhân viên mới,  cảnh cáo cô, đừng hòng mơ tưởng những thứ  thuộc về ." 
 
"Tổng giám đốc Chu  địa vị thế nào, cô  là cái thá gì?"
 
"Đừng tưởng dựa  tuổi trẻ xinh  mà ném ánh mắt quyến rũ cho  ,   cho cô , mấy cái trò vặt vãnh  của cô chẳng thể nào hấp dẫn   ." 
 
"Nếu để chúng  phát hiện cô còn dùng những thủ đoạn hồ ly tinh đó, chúng  đảm bảo sẽ  tha cho cô."
 
Thân ảnh yếu ớt  mấy  phụ nữ xô đẩy qua , đụng  tường. 
 
Tô Ninh cau mày thật chặt, nhưng trong ánh mắt lạnh lùng ngước lên   hề  chút sợ hãi nào. 
 
"Dựa  ?" Cô  lớn tiếng chất vấn: "Dựa   mà   sợ các ? Dù các  là quản lý cấp cao của công ty, nhưng các   thể quản  chuyện riêng của ."
 
Khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng cao đó tràn đầy sự quật cường  chịu khuất phục. Lập tức kéo  trở về một ngày   lâu về .
 
Cũng là một cục diện cá lớn nuốt cá bé như . Có điều,   bắt nạt đổi thành . 
 
Khi đó, cơ thể  ốm yếu,   lớn trong gia đình cưỡng ép gửi đến một ngôi làng hẻo lánh để nuôi dưỡng. Danh nghĩa là hấp thụ địa khí, bồi bổ cơ thể, nhưng thực chất là  đày  biên cương,  gia tộc bỏ rơi.
 
Tính cách  nội tâm, ít ,  luôn thỏa hiệp  chuyện, thiếu khí phách. Thế nên luôn  lũ trẻ trong làng coi là đối tượng bắt nạt. 
 
Một đêm nọ, khó khăn lắm  mới lẻn  ngoài,  mua  một cây kem  thèm thuồng từ lâu thì đám nhóc hư hỏng đó  nhảy . 
 
"Này, thằng ranh   , mày ăn cắp tiền để mua  ?"
 
Một bàn tay nhỏ mập mạp vụt tới, đánh rơi món ăn ngon mà  còn  kịp nếm một miếng. 
 
"Đồ như mày cũng xứng ăn ." 
 
Anh vô cùng tức giận. Đôi mắt âm u đó phát  ánh sáng u tối, hung tợn trừng mắt  đám bại hoại . 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/du-am-nong-bong/chuong-8.html.]
 
Anh thề, đêm nay  nhất định sẽ  tha cho chúng.
 
"Im !" 
 
  còn  kịp  dậy,  mắt  lướt qua một bóng hình xinh . Chiếc váy phồng màu trắng nửa dài nửa ngắn đang đung đưa va  đầu gối cô bé. 
 
Ánh mắt   kìm  dõi theo lên , cho đến khi lướt qua khuôn mặt đó,  kinh ngạc.
 
Đôi mắt hạnh to tròn, chớp chớp, hàng mi dài, chớp chớp. Thật giống một cô búp bê Barbie. 
 
Anh  từng thấy cô bé nào xinh  đến .  điều khiến  kinh ngạc hơn là sự dũng cảm của cô bé. 
 
" ." Cô bé tức giận chống nạnh,  hề sợ hãi đám lưu manh : "Im miệng, mấy   thấy ?"
 
Đám nhóc hư hỏng lè lưỡi  mặt quỷ: "Du Ôn, mày  tin bọn tao đánh cả mày ?" 
 
"Sợ  chứ gì?"
 
Cô bé tên Du Ôn nhíu mày thật chặt, nhưng trong ánh mắt lạnh lùng ngước lên   hề  chút sợ hãi nào. 
 
"Dựa  ?" Cô bé lớn tiếng chất vấn: "Dựa   mà   sợ các ? Các  dám động một ngón tay,  sẽ  mách bố  các ,  nhất định sẽ báo cảnh sát."
 
Rõ ràng cô bé mới là  cần  bảo vệ, nhưng cô bé  dũng cảm đến thế  chắn  mặt . 
 
Chu Kinh Chích lúc đó  cảm động đến mức rối tinh rối mù. Anh thề, đời  chỉ cần   năng lực,  nhất định sẽ dốc hết sức  bảo vệ cô bé, để cô bé trở thành   đặt ở nơi sâu nhất trái tim.
Vào khoảnh khắc ,   dáng vẻ Tô Ninh  bắt nạt, bức tường lạnh lùng trong lòng như  ai đó đ.â.m thủng một lỗ hổng, khiến   thể kiềm chế  mà   mặt giúp cô . 
 
Nghĩ là ,   hành động. 
 
"Đang  gì ?" Chu Kinh Chích mặt mày lạnh lẽo: "   công ty còn  loại hành động . Mấy  coi công ty là nhà  mở,  là coi   c.h.ế.t ?"
 
Đêm đó, trong group chat lớn của công ty, thông báo sa thải hàng loạt quản lý cấp cao cứ thế nhảy  từng cái một, khiến   im thin thít.
 
 khi Tô Ninh mượn cớ đưa cà phê, cúi  đến gần, giống như ngọn lửa nóng bỏng quấn lấy . Cuối cùng  vẫn   mất kiên nhẫn.
 
" giúp cô   vì cô đặc biệt,   cho cô cơ hội.  chỉ nghĩ, cô mới là  khác biệt thôi. Hóa  là do   nghĩ quá nhiều."
 
Anh miễn cưỡng  dậy, cầm chìa khóa xe  bàn  rời . Anh phóng thẳng về nhà, vội vã đẩy cửa phòng, cho đến khi  thấy bóng hình xinh  đang say ngủ  giường, trái tim hoảng loạn bất an mới   tìm  nơi nương tựa.
 
Ánh trăng như nước rải khắp căn phòng. Anh   đánh thức cô, nhưng vẫn  khẽ  với cô một câu: "Bà xã,  vẫn   yêu em."