Anh  chằm chằm cô, cô  đến  là dõi theo đến đó. Dù    gì, ý đồ cũng  rõ ràng.
Hứa Thanh Vi  ánh  của   cho mất tự nhiên, chăm sóc da cũng  thể chuyên tâm . Cuối cùng cô  thể  đặt tinh dầu xuống,  tới  bên cạnh , mở hộp y tế .
Nói thế nào cũng là em trai cô đánh Cố Hoành  thương mà em trai cô là vì cô nên cô bôi thuốc cho  xem như chuộc .
Vết thương của Cố Hoành nặng hơn Hứa Triển Vọng, mặc dù động tác thoa thuốc của cô  cố gắng nhẹ hết mức nhưng  trán  vẫn toát mồ hôi hột. Anh thì nhiều lắm cũng chỉ nhíu mày,  la đau một cách khoa trương như Hứa Triển Vọng.
Cũng , Cố Hoành luôn như ,  luôn che giấu   kỹ khiến     thấu  đang nghĩ gì.
Ngay cả khi  tỉnh   vụ tai nạn, trong thời gian hồi phục, rõ ràng nhiều lúc   khó chịu,  đau nhưng  chỉ dùng sức nắm tay cô, từ đầu đến cuối  la đau câu nào.
Lúc đó, cô cảm thấy đau lòng  , luôn : “Cố Hoành, nếu  đau thì đừng cố chịu đựng,  cứ hét lên,  em ở đây mà.”
Hứa Thanh Vi chìm  hồi ức,  hề ý thức   bất tri bất giác    câu đó. Đợi đến khi cô  hồn , cô    ôm eo kéo  lòng, môi   hôn xuống môi cô.
Hứa Thanh Vi mở to hai mắt, đẩy   theo phản xạ. Giây , Cố Hoành thuận thế đè cả  cô xuống giường.
Anh vốn tay dài, chân dài, khỏe mạnh vô đối, Hứa Thanh Vi căn bản  thể giãy  . Hơn nữa cô càng kháng cự thì lực ma sát giữa hai cơ thể càng nhiều. Bầu  khí bỗng chốc trở nên nóng hừng hực.
Cố Hoành hôm nay bỗng trở nên bám cô vô cùng. Anh hôn cô thật sâu nhưng  hề  ý cưỡng ép mà từ từ, từ từ chiếm hữu cô cho tới khi cô mềm nhũn, choáng váng và chỉ  thuần phục …
Hứa Thanh Vi cảm nhận  quần áo  cơ thể   lột . Cô thấy  lạnh nhưng nhanh chóng  một cảm giác nóng hổi bao trùm lấy cơ thể.
Cô mơ hồ cảm nhận   lúc quan trọng nhất thì  tiếng kéo ngăn kéo. Cô cũng   đó   là ảo giác của  . Cô chẳng kịp suy nghĩ gì thì Cố Hoành  lao  thế giới của cô .
Ý thức  tước đoạt, cả cơ thể cô chìm  lòng  đàn ông đầy ấm áp. Trong căn phòng ngủ, tiếng rên nhè nhẹ khẽ vang lên một hồi lâu…
Đợi khi tất cả đều kết thúc thì Hứa Thanh Vi cứ thế chìm  giấc ngủ.
Cố Hoành  qua  khuôn mặt đỏ hồng của Hứa Thanh Vi. Đôi mắt  hiện lên vô  cung bậc cảm xúc. Anh  cô một hồi lâu mới khẽ  dậy, lướt nhẹ những ngón tay  khuôn mặt cô. Anh cúi đầu, hôn thật nhẹ lên trán cô.
Anh coi cô như báu vật, đối xử đầy cẩn thận như sợ cô sẽ vỡ, sẽ hỏng và cũng sợ hạnh phúc  mắt chỉ như một bông hoa sớm nở tối tàn.
Hứa Thanh Vi ngủ tới tận trưa ngày hôm . Lúc cô tỉnh  thì Cố Hoành   còn ở đó nữa.
Cô mở mắt,   trần nhà. Cơ thể đau nhức khiến cô  khỏi nhớ  cảnh tượng tối qua. Và  đôi gò má cô  ửng đỏ…
Cô cũng  rõ là Cố Hoành   bao nhiêu  nữa mà đến cuối cùng khiến cô ngủ ngất .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/du-do-ong-xa-mau-lanh/chuong-132.html.]
Hơn nữa, cũng   là tối qua    mà cứ giống như đứa trẻ đòi kẹo, cứ quấn lấy cô. Cô  cảm thấy đau như  nữa, nhưng…mệt c.h.ế.t  !
Cảm giác  cứ như   đuổi bám theo, chạy tám trăm mét  chịu dừng .
Lẽ nào, đây là cách ức h.i.ế.p mới dành cho cô mà  nghĩ  ?
Hứa Thanh Vi ôm chăn  dậy. Tay chân cô rã rời. Cô chầm chậm  từng bước  nhà tắm, đánh răng, rửa mặt và  đồ. Khắp cơ thể cô đều là những vết đo đỏ.
 là thú hoang!
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô  bước  khỏi nhà tắm với vẻ khó khăn. Cô kéo ngăn kéo , đang định uống thuốc thì đột nhiên phát hiện, thuốc tránh thai   cánh mà bay. Vị trí  đó cô đặt thuốc thì lúc   đổi thành…
Hứa Thanh Vi  dám tin  mắt . Cô sợ   tỉnh ngủ bèn dụi mắt tới mấy .
Thế nhưng cô  hề  nhầm. Thuốc tránh thai   đổi thành ‘ba con sói.” Hơn nữa còn là mấy hộp.
Cô còn  dám tin bèn thò tay  lấy  một hộp và  kỹ dòng chữ  đó.  là ‘ba con sói’ thật.
Tình tiết  cô bỏ qua tối qua, cuối cùng cô cũng  nhớ . Hình như cô  thấy tiếng kéo ngăn kéo, giờ xem …đó   là hình như nữa mà là sự thật!
Cố Hoành…luôn yêu cầu cô uống thuốc, tại  giờ… dùng sang cái ?
Là  vẫn  tin cô, sợ cô  uống thuốc ? Hay là …     ?
Hứa Thanh Vi  hiểu. Cô bước  khỏi phòng ngủ với vẻ nghi ngờ. Cô Lâm  thấy cô bèn mỉm : “Thiếu phu nhân, cô dậy . Đói  đúng , cơm trưa  chuẩn  xong, giờ cô   ăn ?”
“Được ạ!”
Cô Lâm cất bước   trong bếp. Mới   vài bước thì Hứa Thanh Vi  gọi cô  . Cô Lâm  qua  cô: “Thiếu phu nhân  gì dặn dò ạ?”
Hứa Thanh Vi vò đầu, suy nghĩ tầm một lúc mới đỏ mặt  nhỏ với cô Lâm: “Chị Lâm, cái ở đầu giường trong phòng em là chỉ đổi  ?”
Cô Lâm kinh ngạc,  đó lắc đầu: “Thiếu phu nhân,   .   hề động  đồ trong phòng cô.”
“Ồ,   !”
Xem  đúng là Cố Hoành  đổi …
Hứa Thanh Vi  ngây . Nhất thời cô cũng     thế nào. Cô  dần quen với vẻ lạnh nhạt, vô tình của Cố Hoành, cũng khó khăn lắm mới học  cách chống cự với . Vậy mà giờ,     đổi ?