Dụ Dỗ Ông Xã Máu Lạnh - Chương 97

Cập nhật lúc: 2025-09-10 02:26:14
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thôi thì cứ im lặng, cả thế giới bình an.

Hứa Thanh Vi dậy, đặt laptop lên đùi. Cô mở máy, đăng nhập email. Bên trong một bước thư . Cô mở . Là thư hỏi thăm của cấp .

Cô mỉm ấm áp, đó gõ chữ hồi đáp : Cảm ơn sự quan tâm của . đỡ nhiều . Còn nữa, hoa hồng tặng lắm, thích.

Tay cô khẽ dừng , cô liếc hoa bên cạnh và gõ tiếp: “Chuyện của Bàng Hải khiến vất vả xử lý . Có thể khiến xin , chắc chắn dễ dàng chút nào. Anh đúng là một cấp tuyệt vời. vui thể trở thành nhân viên của ! Sau nhất định sẽ nỗ lực hơn nữa!”

Hứa Thanh Vi gửi ngay. Cô vẫn đang nghĩ thế nào để biểu đạt sự cảm kích của . Cô bỗng cảm thấy khát bèn đưa tay bên đầu giường định lấy cốc nước. Thế nhưng tay cô đủ dài, với mấy .

Một giây , một bàn tay khác cầm cốc nước lên nhét tay cô trong dáng vẻ dịu dàng cho lắm. Hứa Thanh Vi giật , vô thức ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt tuấn tú nhưng vô cảm của Cố Hoành.

Không từ khi nào mà tới cạnh cô. Lúc hề cô mà màn hình. Khuôn mặt bỗng xám xịt.

Hứa Thanh Vi về phía màn hình theo ánh mắt của , phản ứng đầu tiên là định đóng máy tính nhưng nghĩ cô cũng chuyện gì trái với lương tâm, sợ thấy?

Cô kiếm tiền một cách quang minh chính đại, hơn nữa, bây giờ cô cũng để tâm đến chuyện nghĩ về cô như thế nào nữa. Dù , bất kể cô gì, trong mắt cũng là sai!

uống ly nước đưa cho cô mà đặt nó xuống, kìm chế cảm giác áp bức vì ở bên cạnh, buộc sự chú ý của với e-mail, tiếp tục gõ phím.

thấy Bàng Hải rụng mất hai chiếc răng cửa, đánh ? Người là cơ bắp, đánh cũng ăn thua gì, đánh gãy mất hai chiếc răng. Anh thật lợi hại, giơ ngón cái!”

Cô đang định khen mấy câu biểu đạt sự kính nể của cô với cấp , bỗng máy tính đóng sập , vang lên tiếng rầm.

Hứa Thanh Vi nhăn mũi, khó hiểu về phía Cố Hoành, gì?

Đôi mắt đen sâu sắc của dâng lên cảm xúc khó hiểu, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như , mím môi, giọng cũng lạnh nhạt: “Cô chắc là cấp của cô giải quyết tên Bàng Hải ?”

Hứa Thanh Vi bất ngờ, hứng thú với công việc của cô? Hay là thà nghi ngờ giữa cô và Bàng Hải gì đó thể cho khác nên Bàng Hải dễ dàng bỏ qua cho cô, cũng tin là cấp của cô xử lý chuyện ?

Cô thật sự cãi nhưng chuyện liên quan tới danh dự của cô, cô để bôi nhọ như .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/du-do-ong-xa-mau-lanh/chuong-97.html.]

“Phải, là cấp của giải quyết Bàng Hải. Anh Zoe là một cấp , đối xử với , mỗi chuyện gì khó khăn nguy hiểm, sẽ giúp giải quyết. Lần đương nhiên cũng ngoại lệ!”

Hứa Thanh Vi nhấn mạnh từng chữ, mỗi một chữ đều một cách rõ ràng.

Vốn dĩ Cố Hoành mới là nên ở bên cạnh cô, tin tưởng cô, bảo vệ cô nhất, nhưng… Bây giờ, trở thành “đao phủ.” cô tổn thương hết đến khác.

Là một chồng, nên hổ, chứ ở đây nghi ngờ cô.

Ồ, cô quên mất, cô chỉ là vợ danh nghĩa của , thì chồng danh nghĩa là bảo vệ cô.

Nghe cô , sắc mặt Cố Hoành sa sầm, thậm chí khóe môi nhếch lên nụ giễu cợt: “Người như cô mà cũng nhà báo! Tòa soạn Z là nơi xóa đói giảm nghèo ?”

Tôn chỉ của nhà báo là truy cầu chân tướng, chứ thuận miệng quả quyết! Con mắt nào của cô thấy cấp Zoe của cô giải quyết Bàng Hải?

“...” Người như cô? Người như cô thì thế nào? Nghi ngờ cô thì thôi , còn chỉ trích năng lực của cô? Ngay cả mắt của cấp cô cũng mang giễu cợt?

Cố Hoành buộc đến bệnh viện ở cạnh cô, trong lòng vui nên mới cố ý gây sự với cô. mấy lời khó với cô thì thôi, dựa tới cả Zoe?

Hứa Thanh Vi cắn môi, ấm ức và phẫn nộ đồng thời dâng lên. Cô lập tức siết chặt chăn bông nhưng kìm chế nổi, cô bất ngờ tóm lấy gối quăng về phía : “Cút cho !”

gối đập đối với đủ gãi ngứa nhưng cũng khiến ánh mắt lạnh , nhiệt độ trong phòng bệnh cũng hạ xuống theo.

Lúc hộ lý mang cơm tối khéo thấy cảnh , sợ đến mức suýt chút nữa đánh rơi cơm và thức ăn xuống đất. Bây giờ cô tiến cũng , lùi cũng xong.

Hứa Thanh Vi thật sự tức giận, n.g.ự.c ngừng phập phồng, vành mắt cũng đỏ lên. Cô thừa nhận cô sợ Cố Hoành nhưng cô nhận thua nữa.

Cô cứ ngẩng đầu như , hung hăng trừng mắt gương mặt đầy u ám của , thẳng , hề nhượng bộ.

Cố Hoành cô một lúc bằng ánh mắt u ám, ánh mắt đó gần như xé nát cô. cuối cùng chỉ nhạt một tiếng, đó dặn dò hộ lý: “Thu máy tính , lợi cho việc dưỡng bệnh!”

Giọng lạnh lùng dọa cho hộ lý run lên, vội vàng gật đầu: “Vâng!”

Đường của sang bình hoa đặt tủ đầu giường, trong đó cắm hoa hồng đỏ tươi, đỏ đến mức chói mắt. Ánh mắt càng thêm sắc bén, hất cằm: “Vứt nó , thấy nó nữa!”

Loading...