Dụ Hoặc Đêm Xuân: Tổng Tài Phúc Hắc và Tiểu Thư Ngoan Ngoãn - Chương 22: Lương Cẩm Mặc có phải vẫn đang giận không?
Cập nhật lúc: 2025-12-18 16:44:43
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV8ebRetO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thế nhưng từ đầu đến cuối Lương Cẩm Mặc hề bố thí cho Hứa Chi một ánh nào.
Hứa Chi càng thêm buồn bực.
Xe đỗ bãi đậu xe gần nhà hàng, khi mấy xuống xe, Lương Cẩm Mặc và Trình Vũ song song với , với tư cách là fan hâm mộ nhỏ của Trình Vũ, Dương Tuyết cũng lon ton theo.
Chu Hách chậm , bên cạnh Hứa Chi đang tụt cuối cùng và hỏi: “Hứa Chi, xem video ?”
Hứa Chi đầu , mặt nóng bừng, cố tỏ bình tĩnh: “Chưa xem.”
“Mặt em đỏ kìa.” Chu Hách : “Em giỏi dối .”
Hứa Chi cảm thấy thật đáng ghét.
Cô c.ắ.n môi: “Là ?”
“ , hôm đó em đổ rượu lên áo, sếp mặc áo khoác cho em mà em sống c.h.ế.t chịu. Sau đó sếp kéo em ngoài, theo thì thấy hai lôi lôi kéo kéo ở hành lang.”
Chu Hách hồi tưởng :
“Hiếm thấy lắm đấy. Em , quen sếp bao nhiêu năm nay từng thấy đối xử với cô gái nào như , thế nên mới lấy điện thoại ghi khoảnh khắc quý giá đó.”
Hứa Chi: “...”
Chu Hách truyền thông đúng là phí nhân tài.
Cô về phía , bóng lưng cao lớn của Lương Cẩm Mặc thu ánh mắt, hỏi Chu Hách:
“Vậy... cho xem video chứ?”
“Ngay hôm gửi cho sếp .”
Chu Hách :
“ thực cũng chẳng ý nghĩa gì mấy, sếp là lạnh lùng, đùa. Hơn nữa lúc đó cũng say, chuyện trong video nhớ hết còn em thì khác...”
Đáy mắt Chu Hách tràn đầy vẻ hứng thú xem kịch : “Dù em mất trí nhớ tạm thời , cũng giúp em ôn nết say rượu của .”
Hứa Chi: “... Không cần thiết .”
“Ha ha ha ha ha!” Chu Hách sảng khoái: “Xem xong cảm giác thế nào?”
Hứa Chi mặt , tay che trán: “Đừng nữa...”
Uổng công lúc quán bar cô còn màu, cố tình gọi rượu mạnh, kết quả bản là gà mờ, cuối cùng còn bắt Lương Cẩm Mặc dọn dẹp hậu quả cho .
Thậm chí, cô còn mặt dày quấy rối ...
Hứa Chi nhớ điều gì đó hỏi Chu Hách: “Chuyện em xem video , thể... đừng cho ?”
Chu Hách ngẩn .
nhanh, thấu tâm tư nhỏ của Hứa Chi: “Em giả vờ mất trí nhớ, nhớ những chuyện ?”
Hứa Chi chút hổ nhưng quả thực nghĩ cách nào hơn: “Làm ơn mà.”
“Cũng là .” Chu Hách suy nghĩ một chút: “ em thành thật trả lời mấy câu hỏi.”
Hứa Chi: “Câu hỏi gì ạ?”
“Em và sếp bọn quan hệ gì?”
“Hàng xóm ạ.”
Vẻ mặt Chu Hách tin:
“Em xem em kìa, chẳng thành thật chút nào. Anh tin sếp đối xử với một cô em hàng xóm bình thường như . Từ lúc quen ở Mỹ cho đến tận bây giờ, từng kiên nhẫn với cô gái nào như thế, nôn lên những nổi giận mà còn giúp dọn dẹp sạch sẽ.”
Hứa Chi im lặng.
Quan hệ giữa cô và Lương Cẩm Mặc thực sự tính là thiết, đây cô còn là một trong những từng bắt nạt . Quan hệ như bảo cô với Chu Hách thế nào đây?
Là em của Lương Cẩm Mặc, khi sẽ đ.ấ.m cho cô một cú cũng nên...
Thấy cô gì, Chu Hách thở dài:
“Nói cho em , thực hồi ở Mỹ sếp sống lắm . Tình hình gia đình cũng một chút. Hai năm học thạc sĩ, học ngày học đêm để tích đủ tín chỉ còn thêm kiếm sinh hoạt phí, thực sự... dễ dàng.”
Hứa Chi im lặng một lát : “Em .”
Cô , những gì cô chứng kiến chỉ là một phần nhỏ trong những khổ nạn mà Lương Cẩm Mặc chịu đựng.
Sắp đến nhà hàng, Chu Hách mấy , bước chân càng chậm :
“Thật , với ngoại hình của sếp thì bên cạnh thiếu con gái nhưng thực sự lạnh nhạt với phụ nữ. Hồi ở Mỹ còn bạn học nghi ngờ là gay, cảm thấy...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/du-hoac-dem-xuan-tong-tai-phuc-hac-va-tieu-thu-ngoan-ngoan/chuong-22-luong-cam-mac-co-phai-van-dang-gian-khong.html.]
“Anh cứ mãi yêu đương, thấy thiếu cảm giác an .”
Hứa Chi: “...”
“Anh... lo xa quá ?”
Bước chân Hứa Chi cũng chậm , khóe mắt giật giật. Cô cảm thấy cho dù Lương Cẩm Mặc thích đàn ông thì cũng thể nào là kiểu ồn ào như Chu Hách .
Chu Hách ha hả: “Đùa thôi nhưng mà là em, thực sự hy vọng sếp thể thoát ế. Anh đối với em thực sự khác biệt, em cân nhắc xem ?”
Hứa Chi thật cân nhắc thế nào, Lương Cẩm Mặc cũng gì với cô...
Hơn nữa, thể thích cô ? Chu Hách chuyện quá khứ, nếu thì chẳng nghĩ theo hướng .
Sẽ chẳng ai thích từng bắt nạt . Ngày đó nhiều năm về , khi cô bắt gặp ánh mắt của Lương Cẩm Mặc, cảm xúc mà lúc cô hiểu, bây giờ cô hiểu .
Đó là sự khinh miệt và chán ghét.
Mấy phía nhà hàng, Chu Hách sốt ruột giục cô: “Nói gì chứ.”
Hứa Chi im lặng vài giây, cuối cùng lời nào, rảo bước nhanh nhà hàng.
Chu Hách: “...”
Hứa Chi đuổi kịp Dương Tuyết, sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, cả nhóm cùng phòng bao.
Phòng bao rộng, vì thế dù là bàn tròn nhưng cách giữa mấy bọn họ cũng khá xa.
Dương Tuyết cạnh Trình Vũ, Hứa Chi bên của Dương Tuyết.
Lương Cẩm Mặc lời nào, chọn chỗ cạnh Trình Vũ.
Chu Hách liếc một vòng, : “Trình Vũ đúng là bánh bao thơm ngon, ai cũng dính lấy , cạnh Hứa Chi nhé.”
Hứa Chi cúi đầu xem thực đơn, trong lòng vẫn đang nghĩ, Lương Cẩm Mặc vẫn còn giận ? Anh cách cô xa quá.
Mọi gọi món xong, Chu Hách nhớ điều gì đó bèn hỏi Hứa Chi: “Có gọi thêm bạn bè khác của em ? Dù hôm nay cũng là sinh nhật em mà.”
Cái tên đầu tiên hiện lên trong đầu Hứa Chi là Lương Mục Chi.
Biểu cảm của cô cứng , hai giây mới miễn cưỡng nhếch môi: “Không cần ạ.”
Cô chút giận bản tiền đồ. Tại đến nước mà vẫn còn nhớ thương Lương Mục Chi?
Hắn Hồng Kông với Trần Tịnh, vui đến quên cả lối về, tùy tiện dùng một món quà để đuổi khéo cô, cô còn luyến tiếc điều gì.
Đột nhiên tâm trạng cô trở nên cực kỳ tồi tệ, đó là sự bực bội vì bản phấn đấu.
tính cách khiến cô bộc lộ cảm xúc lúc bạn bè mất hứng. Vì thế cô giả vờ vui vẻ, gọi nhân viên phục vụ đến hỏi cần đồ uống gì .
“Em còn uống rượu ?” Chu Hách đầy ẩn ý.
Mặt Hứa Chi nóng lên: “Em uống, uống thì cứ gọi ạ.”
Dương Tuyết gọi rượu trái cây, với Hứa Chi: “Không , uống cái với tớ , độ cồn thấp lắm.”
Sau một say bí tỉ, Hứa Chi nhận thức rõ ràng về tửu lượng của cũng dám màu nữa:
“Tớ uống nước trái cây thôi.”
Hôm nay đông thế , nếu mất mặt như hôm thì cô sợ nhảy lầu thật mất.
Cánh đàn ông gọi mấy lon bia, thức ăn dọn lên, ăn trò chuyện.
Hôm nay Lương Cẩm Mặc nhiều hơn ngày một chút. Nguyên nhân là vì đang bàn chuyện triển vọng của đội ngũ với Trình Vũ.
Ban đầu Hứa Chi còn góp lời, đó dần dần cũng im lặng, cô phát hiện Lương Cẩm Mặc thậm chí còn chẳng cô lấy một .
Trên bàn hai cây hài là Chu Hách và Dương Tuyết khuấy động bầu khí nên cũng đến mức tẻ nhạt. Ăn nửa chừng thì gõ cửa phòng bao, một shipper :
“Bánh kem Chu đặt cho cô Hứa, phiền cô ký nhận giúp ạ.”
Hôm nay Hứa Chi trải qua quá nhiều chuyện thăng trầm nên cô quên béng chuyện bánh sinh nhật.
Không ngờ Chu Hách nhớ.
Chu Hách ký nhận bánh kem, Dương Tuyết dường như phát hiện chuyện gì đó động trời, nháy mắt liên tục hiệu với Hứa Chi: Có biến ?
Hứa Chi lén chọc Dương Tuyết gầm bàn một cái, hiệu cho cô đừng nghĩ lung tung.
Khi đầu , cô vô tình chạm đôi mắt đen quen thuộc.
Lương Cẩm Mặc đang chằm chằm cô.
Đây cũng là đầu tiên trong ngày hôm nay thẳng cô.
Hứa Chi cảm thấy tim hẫng một nhịp.