Dụ Hoặc Đêm Xuân: Tổng Tài Phúc Hắc và Tiểu Thư Ngoan Ngoãn - Chương 23: “Tôi cũng không định sống lâu.”

Cập nhật lúc: 2025-12-19 03:25:20
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hứa Chi vốn tưởng rằng Lương Cẩm Mặc sẽ gì đó.

gì cả, chỉ cô thật sâu một cái dời mắt .

Cô thậm chí còn kịp suy nghĩ xem ánh mắt đó của ý nghĩa gì.

Lúc Chu Hách mở bánh kem và đặt lên bàn.

Chu Hách bước tới, thuận tay gấp chiếc vương miện giấy kèm trong hộp bánh, nhẹ nhàng đội lên đầu Hứa Chi: 

“Được cô gái, chúng thắp nến, ước một điều ước .”

Chu Hách thắp nến, bầu khí cũng lên đến đỉnh điểm, cùng hát bài hát chúc mừng sinh nhật.

Lương Cẩm Mặc đó, vỗ tay một cách chiếu lệ theo nhịp điệu nhưng đôi môi mỏng hề mấp máy chút nào.

Hứa Chi vẫn giả vờ vui vẻ, nhắm mắt cầu nguyện.

Tuy nhiên điều ước đầu tiên hiện lên trong đầu cô vẫn là điều ước bất di bất dịch của năm: Mong nhà và Lương Mục Chi đều khỏe mạnh bình an.

Điều giống như một phản xạ điều kiện, khi cô kịp suy nghĩ thì điều ước hiện .

Khi mở mắt, tầm của Hứa Chi nhòe .

Mọi xung quanh vẫn đang hát chúc mừng sinh nhật, ai nấy đều vẻ vui.

Hóa sinh nhật Lương Mục Chi là như thế . Cô vui, một chút cũng vui nhưng cô thể cho khác bạn gái .

Hắn yêu đương , cô với tư cách là một bạn chỉ thể chúc phúc, ngay cả buồn bã cũng lén lút.

trạng thái của còn kéo dài bao lâu nữa. Cứ luôn vô tình cố ý nhớ đến Lương Mục Chi, nhớ về những quá khứ thể và kết cục chia đôi ngả đường định sẵn trong tương lai. Sau đó trái tim đau như ai khoét, cô sắp chịu nổi nữa .

Sống mũi cay cay, cô khó khăn lắm mới nén nước mắt, nhận lấy d.a.o nhựa Chu Hách đưa và bắt đầu cắt bánh.

Dưới ánh đèn, mấy đều nhận vành mắt cô đỏ hoe.

Không khí ngưng trệ, Chu Hách sững sờ một lúc dậy: “Hứa Chi để giúp em.”

Hứa Chi cảm kích, đưa d.a.o trong tay cho : “Cảm ơn , em vệ sinh một lát.”

Cô bước ngoài và đóng cửa .

Bầu khí trong phòng bao lập tức chùng xuống, Chu Hách

“Tình hình đây, cảm động đến phát ?”

Dương Tuyết rõ tình hình là gì nhưng đây là chuyện riêng của Hứa Chi, cô tiện với ngoài bèn bảo: 

“Không , chúng ăn bánh .”

Chu Hách chia bánh xong nhưng vẫn yên: “Hay là ngoài xem ...”

Anh định dậy thì một bàn tay bên cạnh vươn tới, ấn lên vai , ấn chặt xuống ghế.

Chu Hách sang, thấy Lương Cẩm Mặc đang chằm chằm .

Khi Lương Cẩm Mặc chăm chú như , Chu Hách cảm thấy đáng sợ, sống lưng toát mồ hôi lạnh: 

“Sếp?”

“Ăn bánh của .” Lương Cẩm Mặc dậy với Chu Hách: “ ngoài hút điếu thuốc.”

Chu Hách lập tức hiểu , Lương Cẩm Mặc chắc là định xem Hứa Chi thế nào.

Vậy thì chắc chắn thể , đợi Lương Cẩm Mặc ngoài, nhịn thầm.

Hứa Chi khỏi phòng bao, đến cuối hành lang, cửa sổ hít một thật sâu.

Cô cố nén dòng nước mắt chực trào trở trong.

Điện thoại trong túi rung lên, cô lấy xem là cuộc gọi của Lương Mục Chi.

Cô tắt tiếng, chằm chằm màn hình điện thoại, đợi nó tối sáng lên mới bắt máy.

Lương Mục Chi hỏi: “Tiểu Chi Tử, ăn cơm ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/du-hoac-dem-xuan-tong-tai-phuc-hac-va-tieu-thu-ngoan-ngoan/chuong-23-toi-cung-khong-dinh-song-lau.html.]

Hứa Chi: “Đang ăn .”

“Giọng em lạ thế?” Lương Mục Chi ân cần hỏi: “Người khỏe ?”

“Không .” Hứa Chi nỗ lực một cái nhưng cô chợt nhớ Lương Mục Chi thấy nên cũng chẳng quan trọng nữa.

Lương Mục Chi im lặng vài giây mới tiếp: “Nhận quà , thích ?”

“Ừm...” Hứa Chi khựng : “Đẹp lắm.”

Trước đây, cô thực sự sẽ trân trọng tất cả những món quà Lương Mục Chi tặng một cách mù quáng nhưng bây giờ cô câu chỉ vì phép lịch sự.

“Bây giờ đeo ?” Lương Mục Chi hỏi.

“Có đeo.” Cô dối chớp mắt.

Nghe giọng điệu Lương Mục Chi vẻ thoải mái hơn một chút:

“Trần Tịnh dạo thêm, bọn thể sẽ ở Hồng Kông thêm vài ngày. Bọn đang ở căn hộ cao cấp tầng thượng của khách sạn bên , thể bao quát bộ thành phố, cảnh đêm ở đây lắm. Tiểu Chi Tử, hôm nào đó đưa em sang đây chơi nhé.”

Hứa Chi khó hiểu, Trần Tịnh thực sự rộng lượng đến mức cho phép bạn trai nấu cháo điện thoại với bạn khác giới như thế ?

Tuy nhiên cô hỏi, cô cũng đang ngoài cửa sổ ngắm cảnh đêm Bắc Thành.

Khoảng cách giữa cô và Lương Mục Chi giờ phút dường như cụ thể hóa. Trước đây cô luôn cảm thấy bọn họ là một thể thống nhất nhưng bây giờ, họ đang ở những nơi xa , ngắm những cảnh sắc khác , bên cạnh là những khác .

chút buồn bã, đầu bên Lương Mục Chi hỏi: “Tối nay em ăn cơm với ai? Bạn cùng phòng ?”

“Ừ, Dương Tuyết và mấy bạn khác nữa.”

“Được , ăn nhé. À đúng , em cần mua giúp gì ?”

Hứa Chi: “Không cần .”

Lương Mục Chi im lặng hai giây : “Được.”

Cuộc gọi bầu khí vô cùng kỳ quái, còn cảm giác thiết gì cũng như nữa.

Trong lòng Hứa Chi càng khó chịu hơn, cô với Lương Mục Chi rằng cô thích là . Cô hỏi tại tàn nhẫn với cô như ? Ngay cả việc từ bỏ cũng dựa nỗ lực của chính bản cô.

Cô còn rằng đừng liên lạc nữa. Bởi vì ngay lúc đây, cô thực sự chút căm ghét sự ích kỷ, sự phóng túng và cả cái ham kiểm soát cô một cách khó hiểu của .

cuối cùng, cô chỉ lặng lẽ cúp điện thoại.

Cô bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về khả năng nước ngoài du học.

Phía tiếng bước chân truyền đến, cô đầu thì sững sờ.

Lương Cẩm Mặc bước chậm rãi nhưng vững chãi, tới, bên cạnh cô, gì ngay mà chỉ ngoài cửa sổ.

Hứa Chi vẫn đang chìm đắm trong cảm xúc của riêng nên cũng mở miệng.

Hai lẳng lặng song song, lâu , Hứa Chi hỏi: “Anh ?”

Lương Cẩm Mặc lấy bao t.h.u.ố.c từ trong túi áo : “Em .”

Đây là câu đầu tiên giữa hai trong gặp mặt .

Hứa Chi lúc mới sực nhớ đoạn video , nghĩ đến là thấy mất mặt, quả thực cô bỏ chạy ngay lập tức.

hai bước, tại chút cam lòng, cô đầu Lương Cẩm Mặc.

Anh châm t.h.u.ố.c bằng một tay, đang định cất bật lửa túi.

Hứa Chi hỏi: “Hút t.h.u.ố.c cảm giác gì?”

Anh nghiêng mặt cô: “Muốn thử ?”

Hứa Chi rục rịch thử nhưng cố kìm nén: “Hút t.h.u.ố.c hại cho sức khỏe sẽ ung thư đấy.”

Lương Cẩm Mặc : “ cũng định sống lâu.”

Hứa Chi cảm thấy tim như ai gảy nhẹ một cái.

Trong ký ức của cô, Lương Cẩm Mặc bao giờ bộc lộ sự yếu đuối. ai rằng, cô từng chứng kiến thời niên thiếu nhảy xuống từ cây cầu Cửu Khúc hồ nhân tạo một cách dứt khoát như thế nào.

Loading...