Dụ Hoặc Đêm Xuân: Tổng Tài Phúc Hắc và Tiểu Thư Ngoan Ngoãn - Chương 26: Đầu ngón tay cô chạm vào môi anh.
Cập nhật lúc: 2025-12-19 09:22:26
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV8ebRetO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Uống t.h.u.ố.c mà, coi như em xin đấy.” Hứa Chi chút uất ức: “Anh uống thuốc, nhỡ ... nhỡ ...”
Cô nhớ tới lời đồn từng , ở khối tiểu học một bạn học sốt đến hơn 40 độ, cuối cùng não hỏng, trở nên ngớ ngẩn khờ khạo.
Cô buột miệng: “Anh sốt đến ngốc luôn thì ?”
Cô nghĩ, ngốc chẳng ai cần, nếu mà ngốc thật thì càng ai thèm.
Lương Cẩm Mặc cuối cùng cũng chút phản ứng, chống dậy, cô, ánh mắt như đang một kẻ ngốc.
Hứa Chi mặc kệ chuyện gì, trực tiếp nhét viên t.h.u.ố.c trong tay miệng .
Lương Cẩm Mặc chỉ cảm thấy bàn tay nhỏ bé nhanh như chớp, móng tay cô thậm chí còn chọc môi một cái, khi kịp phản ứng thì nhanh chóng rời .
Vị đắng lan tỏa trong miệng.
Hứa Chi bưng cốc nước đến mặt : “Mau uống nước , đắng lắm đấy.”
Lương Cẩm Mặc động đậy.
“Anh thấy đắng ?”
Anh mặt , yết hầu chuyển động, nuốt viên t.h.u.ố.c xuống.
Vị đắng từ miệng lan xuống cổ họng nhưng phản ứng gì quá lớn.
Hứa Chi khuyên: “Uống chút nước , sốt vốn dĩ bổ sung nước mà.”
Lần , Lương Cẩm Mặc kiên trì nữa, nhận lấy cốc nước từ tay cô.
Hứa Chi rụt tay về, lặng lẽ cạy móng tay.
Trong khoảnh khắc , đầu ngón tay cô chạm môi , xúc cảm đó cứ ám ảnh tan, cô cố gắng lờ nhưng , cô rửa tay.
Cũng vì tin cái lý thuyết m.á.u của con riêng là dơ bẩn của Lương Mục Chi. Chỉ đơn thuần là vì cô thực sự từng tiếp xúc kiểu với con trai, cái tính nết e dè của con gái trỗi dậy khiến cô thấy lấn cấn.
Ngón tay cô chạm môi con trai , chuyện má cô nóng bừng.
Tuy nhiên Lương Cẩm Mặc rõ ràng để ý, uống nước xong gục xuống bàn.
Anh chuyện, cô đụng cái đinh lạnh lùng nãy giờ cũng nản. Trong đầu suy nghĩ hỗn loạn, t.h.u.ố.c bao lâu mới phát huy tác dụng?
Tốt nhất là năm phút... , một phút là hạ sốt, đó cô thể bảo .
Mặc dù hôm nay bố đều ở nhà nhưng để thấy cũng .
Buổi trưa đầu hè, gió nhẹ lướt qua mặt, giàn hoa một mảng tĩnh mịch, thời gian trôi qua bao lâu, bảo mẫu từ nhà chính gọi Hứa Chi một tiếng.
Giàn hoa dây leo che phủ từ cửa nhà chính thấy chỗ .
Sống lưng Hứa Chi căng cứng: “Đến đây ạ!”
Cô vội vàng chạy về phòng, hóa là điện thoại di động của cô đang reo.
Thời đó vẫn dùng loại điện thoại cục gạch cổ lỗ sĩ, cô cầm lấy giàn hoa trong sân để máy, đầu dây bên là Lương Mục Chi.
Lương Mục Chi chơi trượt patin, gọi cô qua chơi cùng.
Hứa Chi chút do dự, liếc Lương Cẩm Mặc.
Lúc sấp nữa, thẳng dậy, lẳng lặng chằm chằm cô.
Trong lòng cô sợ hãi cũng tiếp tục ở cùng kỳ quái nữa, cộng thêm lo lắng phát hiện , thế là cô đồng ý với Lương Mục Chi:
“Được, em qua ngay.”
Cúp điện thoại, cô dè dặt với Lương Cẩm Mặc: “Cái đó, em việc, ngoài...”
Cô uyển chuyển bày tỏ: Có cũng nên ?
Lương Cẩm Mặc mấp máy môi nhưng phát tiếng.
Cô sờ sờ đầu, là một tính cách điển hình lấy lòng khác, cô bày tỏ thế nào cho thẳng thắn hơn.
Lương Cẩm Mặc dậy, hình loạng choạng một chút.
Tim Hứa Chi thắt : “Anh... tự ?”
“Nếu nổi.” Đôi mắt đen thẫm của cô chằm chằm: “Em thể cho đây thêm chút nữa ?”
Hứa Chi c.ắ.n môi, gì nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/du-hoac-dem-xuan-tong-tai-phuc-hac-va-tieu-thu-ngoan-ngoan/chuong-26-dau-ngon-tay-co-cham-vao-moi-anh.html.]
“Lương Mục Chi gọi em, đúng ?” Anh hỏi.
Hứa Chi vẫn gì.
Vai vế dường như hoán đổi, đặt câu hỏi là còn luôn im lặng trở thành cô.
Lương Cẩm Mặc cũng hỏi thêm nữa, thật trong lòng cả hai đều hiểu rõ.
Anh c.ắ.n răng, về phía cổng lớn.
Hứa Chi theo, tiễn một mạch đến cổng.
Không ai thêm câu nào, cứ thế ngoài.
Trong tầm mắt của Hứa Chi, bóng lưng càng lúc càng nhỏ, cuối cùng biến mất ở góc đường khu biệt thự.
Nhà họ Lương xóa vân tay của từ lúc nào, đổi mật mã cổng lớn, bây giờ thể về nhà họ Lương nữa.
Hứa Chi nhà chính thu dọn đồ đạc, chuẩn tìm Lương Mục Chi. Cô nhớ tới cánh cổng sắt lạnh lẽo , cô Lương Cẩm Mặc đang ốm lúc sẽ .
Sự giúp đỡ của cô đối với luôn rụt rè sợ sệt, cô thể vì mà đắc tội với nhà họ Lương nhưng cô cảm thấy cố gắng hết sức .
Nhiều năm trôi qua như , lúc Hứa Chi bỗng nhiên nhớ .
Lương Cẩm Mặc tuy bao giờ nhưng đuổi như , trong lòng , e là cũng oán hận nhỉ?
Các bài thi môn chuyên tập trung tuần tiếp theo, những môn ít tín chỉ, độ khó cao, đều dễ dàng qua môn.
Trong tuần , Dương Tuyết tranh thủ thời gian rảnh, hỏi thăm Chu Hách về yêu cầu tuyển dụng phiên dịch của đội ngũ Lương Cẩm Mặc còn cửa nộp hồ sơ.
“Lương thị đấy!” Trong mắt Dương Tuyết là , tràn đầy mong đợi với Hứa Chi:
“Cậu bao nhiêu sinh viên nghiệp nhưng khó lắm. Trừ khi thiên phú dị bẩm như Trình Vũ, nếu đều yêu cầu kinh nghiệm việc liên quan phong phú.”
Hứa Chi hỏi Dương Tuyết: “Cậu thật sự theo Trình Vũ đến Lương thị ?”
“Đi theo là tiện thể thôi.”
Dương Tuyết giải thích:
“Nền tảng Lương thị thực sự . Tớ ý của Trình Vũ thì triển vọng phát triển của đội ngũ cũng khả quan, nếu thì kiểu gì cũng học hỏi nhiều thứ. Đương nhiên tiện thể theo đuổi nam thần cũng là thể.”
Nói xong cô hỏi Hứa Chi: “Cậu thật sự cân nhắc ? Chu Hách còn bảo tớ rủ đấy.”
Nhắc đến chuyện , lòng Hứa Chi chút rối loạn: “Để hãy .”
Bao nhiêu năm qua, cô chẳng tiến bộ chút nào, luôn cảm giác tội với Lương Cẩm Mặc giày vò, đến bây giờ vẫn .
Vì chuyện say rượu, cô cảm thấy dường như nợ chút gì đó. Thế nhưng cô vẫn cách nào đến đội ngũ của phiên dịch như chẳng khác nào xé rách mặt mũi với Lương Mục Chi, chỉ , Phó Uyển Văn và cả bố cô cũng sẽ vui.
Lúc cô chút ghen tị với Dương Tuyết.
Dương Tuyết cần lấy lòng bất kỳ ai. Dù là theo đuổi Trình Vũ, mặt Trình Vũ cô luôn dám bày tỏ suy nghĩ chân thật trong lòng , cân nhắc xem Trình Vũ thích .
Còn cô thì luôn nghĩ để đàm tiếu, cô chọc giận bất cứ ai nhưng cuối cùng, sự lựa chọn thụ động của cô luôn khiến Lương Cẩm Mặc vui.
Sau khi nghỉ hè, sinh viên lục tục rời khỏi trường, Hứa Chi lề mề, đồ đạc thu dọn xong xuôi nhưng cô về nhà lắm.
Hứa Hà Bình và Triệu Niệm Xảo suốt ngày cãi , phiền. Hơn nữa cô cũng sợ lỡ như về nhà, Hứa Hà Bình hỏi cô chuyện của Lương Mục Chi.
Cô đang xoắn xuýt thì Lương Mục Chi gửi tin nhắn WeChat đến: [Tiểu Chi Tử, nghỉ hè nhỉ, bao giờ thì về nhà? Anh qua trường đón em.]
Hứa Chi phát hiện dạo gần đây điện thoại của Lương Mục Chi ít , tuy vẫn liên lạc mỗi ngày nhưng cơ bản đều nhắn tin WeChat.
Cô trả lời : [Nghỉ nhưng đồ đạc em nhiều, với giờ em về luôn đây, cần đến đón .]
Cô quyết định về ngay bây giờ như Lương Mục Chi sẽ kịp đến đón cô.
Lương Mục Chi: [Vậy thì khéo quá, đang ở ngay cổng nam trường em đây, em luôn .]
Nội tâm Hứa Chi: ...
Lương tiểu thiếu gia vẫn cứ tự tự và ngang ngược như khi.
Hứa Chi thở dài thườn thượt, cam chịu kéo vali về phía cổng nam.
Lương Mục Chi vẫn lái chiếc Ferrari màu xanh lam lòe loẹt , Hứa Chi còn đến gần, ghế bước xuống .
Trần Tịnh về phía cô: “Tiểu Chi Tử, để chị xách hành lý giúp em nhé.”
Lương Mục Chi lúc cũng mở cửa xe bước xuống, : “Được Trần Tịnh để cho, chút sức lực đó của em thì gì.”
Vẻ mặt Hứa Chi cứng đờ, cô còn lên xe nữa .