Dụ Hoặc Đêm Xuân: Tổng Tài Phúc Hắc và Tiểu Thư Ngoan Ngoãn - Chương 27: Hắn khiến cô cảm thấy trên thế giới này cũng có người rất coi trọng cô
Cập nhật lúc: 2025-12-19 09:22:36
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lương Mục Chi nhận điều đó, tới đoạt lấy vali từ tay Hứa Chi:
“Lên xe .”
Trần Tịnh sáp gần Hứa Chi còn vươn tay khoác lấy tay cô: “Đi thôi Tiểu Chi Tử.”
Trần Tịnh vẻ cũng giống Dương Tuyết là kiểu dễ quen nhưng… Cô khác Dương Tuyết.
Hứa Chi cảm thấy Trần Tịnh chút tính công kích.
Cô cũng rõ tại cảm giác như nhưng Trần Tịnh khoác tay thế , cô thấy khó chịu khắp cả .
Cô cũng quen mật với lạ như , cơ thể cứng đờ nhưng ngại hất , đành để mặc Trần Tịnh khoác tay , cùng ghế xe.
Lương Mục Chi ghế lái, liếc đồng hồ thấy sắp đến trưa, hỏi Hứa Chi: “Có ăn cơm ở ngoài hẵng về ?”
Hứa Chi vội vàng lắc đầu.
“Đi mà Tiểu Chi Tử.” Giọng Trần Tịnh nũng nịu cũng nũng với Hứa Chi:
“Lần ăn cơm vui, chị tạ với em đấy. Hôm đó chủ yếu là do chị xót Mục Chi quá nên thái độ . Hôm nay để chị mời em ăn cơm nhé.”
Hứa Chi từng đối phó với kiểu như thế , cô khó chịu , cố gắng rút tay khỏi vòng tay Trần Tịnh một cách kín đáo nhưng thành công.
Cô mím môi, khó khăn : “Em... em về nhà còn chút việc, hai cứ ăn , em tự bắt xe về cũng .”
“Thế ?” Lương Mục Chi : “Vẫn là đưa em về .”
Xe bắt đầu lăn bánh, Trần Tịnh vẫn từ bỏ ý định, hỏi Hứa Chi: “Tiểu Chi Tử, em giận chị ?”
Hứa Chi bất lực: “Không .”
“Vậy tại em chịu ăn cùng bọn chị?” Trần Tịnh hỏi: “Có nếu chị, chỉ Mục Chi thì em sẽ ăn với ?”
Câu hỏi … Trực giác Hứa Chi mách bảo đây là một cái bẫy.
“Hay là để chị nấu cơm cho em ăn nhé, nhà chị và Mục Chi thể nấu ăn mà.” Trần Tịnh liến thoắng:
“Chị nấu món Tương giỏi nhất, em ăn quen ? À đúng , bọn chị mua sắm ở Hồng Kông mua về nhiều đồ , em qua xem thích món nào .”
Hứa Chi cảm thấy dây thần kinh giật giật, Trần Tịnh quả thực nhiệt tình nhưng cô thích sự nhiệt tình .
Cô c.ắ.n răng, quyết tâm : “Em , em về nhà, nhà em thực sự việc.”
Lương Mục Chi liếc hai cô gái ở ghế qua gương chiếu hậu, ánh mắt dừng khuôn mặt Hứa Chi thêm hai giây.
Không hiểu nhớ đến giấc mơ quỷ dị , cơ thể bỗng nhiên nóng lên, yết hầu chuyển động. Hắn cố gắng thu suy nghĩ, mở miệng hỏi:
“Tiểu Chi Tử, em vẫn còn giận ? Anh Hồng Kông nên thể đón sinh nhật cùng em.”
Hứa Chi: “Không .”
“Vậy đeo lắc tay tặng?”
Hứa Chi sững sờ, kịp gì thì thấy Trần Tịnh chen .
“ , cái lắc tay đó là do chị chọn đấy, em thích ?”
Nghe , Hứa Chi c.h.ế.t lặng.
Cô ngẩn ngơ, ánh mắt từ từ chuyển về phía , dừng ở chỗ Lương Mục Chi.
Tuy nhiên ở góc độ cô chẳng thấy gì cả, cô thấy biểu cảm của , cô chuyện đối với cũng chẳng quan trọng gì .
Hóa ngay cả cái gọi là quà sinh nhật, cũng tự chọn.
Cô bỗng nghĩ, còn những món quà sinh nhật đây thì ?
Trước đây bạn gái, liệu đều là tiện tay lấy đại. Việc tặng quà sinh nhật cho cô đối với chỉ là một nhiệm vụ máy móc mà thể cho lệ ?
Cánh tay cô vẫn Trần Tịnh khoác lấy, cô rõ Trần Tịnh đang gì, màng nhĩ ong ong, từng cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Cô tự hỏi tại luôn ngốc nghếch như .
Trước đây cô luôn coi những món quà Lương Mục Chi tặng như bảo bối. Trang sức thì sợ đeo cũ, đồ điện t.ử thì sợ hỏng, đồ trang trí thì sợ mài mòn...
Nhận quà, cô luôn vui vẻ, tại nhỉ?
Bởi vì Hứa Hà Bình và Triệu Niệm Xảo bao giờ tổ chức sinh nhật cho cô, chỉ Lương Mục Chi là rình rang chúc mừng sinh nhật cô.
Hắn khiến cô cảm thấy thế giới cũng coi trọng cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/du-hoac-dem-xuan-tong-tai-phuc-hac-va-tieu-thu-ngoan-ngoan/chuong-27-han-khien-co-cam-thay-tren-the-gioi-nay-cung-co-nguoi-rat-coi-trong-co.html.]
Trần Tịnh lắc lắc cánh tay Hứa Chi: “Tiểu Chi Tử, em gì chứ?”
Hứa Chi hồn, liếc Trần Tịnh, vài giây cô lên tiếng: “Chị buông tay em ?”
Trần Tịnh sững sờ.
“Em quen dựa quá gần thiết.” Hứa Chi thấy giọng lạnh lùng của chính :
“Chị thế khiến em khó chịu.”
Trong xe bỗng chốc im lặng.
Trần Tịnh há hốc mồm, ít nhiều chút hổ.
Lương Mục Chi cau mày: “Tiểu Chi Tử, em thế? Trần Tịnh ý gì .”
Trên mặt Hứa Chi biểu cảm gì, cô vẫn Trần Tịnh: “Chị buông tay ?”
Trần Tịnh ngượng ngùng buông tay .
Hứa Chi lập tức dịch xa cô một chút.
Bầu khí ngượng ngập bao trùm trong xe, sắc mặt Lương Mục Chi trầm xuống:
“Tiểu Chi Tử, em thể lịch sự hơn một chút , gì thì từ từ , đây em như .”
Hứa Chi im lặng một lát : “Nếu đưa em về thì thể dừng xe ở đây, em tự bắt taxi về.”
Cô hề cân nhắc đến hậu quả của những lời .
Trước đây cô luôn lo sợ , sợ phật lòng khác nhưng thực tế là vui nhất chính là bản cô.
Còn lúc , cô chuyện qua não, cô suy nghĩ nữa.
Việc cô hất thẳng tay Trần Tịnh là phép lịch sự tối đa .
Quả nhiên Lương Mục Chi nổi nóng, đạp mạnh chân phanh.
Tuy nhiên đoạn đường theo quy định là cấm dừng đỗ, xe phía suýt nữa thì đ.â.m đuôi xe cũng vội vàng phanh gấp, tiếng lốp xe ma sát với mặt đường rít lên chói tai.
Tài xế xe thò đầu , bắt đầu c.h.ử.i bới.
Trần Tịnh hoảng sợ: “Mục Chi gì thế. Ở đây dừng xe , lái đến điểm dừng đỗ tạm thời phía hẵng ...”
Lương Mục Chi hề lay chuyển, đầu lạnh lùng Hứa Chi: “Xin Trần Tịnh, hoặc là xuống xe ngay tại đây, em chọn một trong hai.”
Câu trả lời của Hứa Chi là tháo dây an và đẩy cửa xe.
Vali của cô vẫn còn ở trong cốp nhưng cô xuống xe bước thì Lương Mục Chi đạp ga phóng vụt .
Chiếc xe lao mất hút, cô chôn chân tại chỗ, cảm giác chóng mặt như trời đất cuồng.
Lương Mục Chi bỏ nhẹ nhàng, tài xế xe lúc nãy đợi nên xuống xe nhưng xe Lương Mục Chi mất.
Tài xế là một đàn ông trung niên béo mập, chỉ tóm mỗi Hứa Chi nên mở miệng c.h.ử.i tới tấp:
“Mẹ kiếp, mày bệnh ? Tao mặc xác chuyện của chúng mày nhưng giữa đường cản trở giao thông thế , đường là của nhà mày chắc? Muốn cãi gì thì cút về nhà mà !”
Giọng gã đàn ông lớn khiến đường đều .
May mà gã cũng đang vội, c.h.ử.i xong thì lên xe bỏ .
Hứa Chi chậm chạp bước lề đường.
Bên đường vẫn chỉ trỏ bàn tán, cô vốn da mặt mỏng, nước mắt lưng tròng, cuối cùng vẫn lăn dài má.
Tính khí thiếu gia của Lương Mục Chi là như . Khi nổi điên lên sẽ chẳng thèm quan tâm đến cảm nhận của khác.
Trước đây cô cứ ngỡ đối với cô chút khác biệt sẽ để ý đến cảm nhận của cô nhưng bây giờ...
Có lẽ vì cô bạn gái mất mặt mà chịu xin nên trút giận cho Trần Tịnh.
Hai chân cô mềm nhũn, xuống chiếc ghế gỗ gốc cây bên vành đai xanh, lấy khăn giấy ướt trong túi lau mặt qua loa.
Cô ngừng hít thở sâu, một lúc lâu cảm xúc mới bình trở .
Sau đó cô bật .
Cô nhớ những năm qua, mỗi sinh nhật Lương Mục Chi, cô đều chuẩn lâu, tỉ mỉ lựa chọn quà tặng.
Giờ đây cô chỉ thấy giống như một con hề tự đa tình.