Dụ Hoặc Đêm Xuân: Tổng Tài Phúc Hắc và Tiểu Thư Ngoan Ngoãn - Chương 31: Lúc cô thổi khí cho anh, đầu óc hoàn toàn trống rỗng
Cập nhật lúc: 2025-12-20 03:23:39
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4LCTWaPiJo
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hứa Chi học bơi từ sớm nhưng khả năng bơi lội của cô tính là .
Tuy nhiên, hồ nhân tạo khi bước mùa lạnh sẽ bơm thêm nước, độ sâu thực tế đến ba mét, tầm nước cũng cao nên cô liếc mắt thấy ngay Lương Cẩm Mặc.
Đoạn ký ức của cô mơ hồ cũng bơi như thế nào, bơi bao lâu. Cô vốn nhiều sức lực nhưng cứ thế sống c.h.ế.t lôi kéo, kéo bờ.
Cô dùng hết sức bình sinh mới đẩy lên bờ.
Nước hồ lạnh lẽo, cô còn cảm giác gì, đầu óc trống rỗng, tim đập thình thịch, bò lên bờ quanh quất, cô hét lên một tiếng cứu mạng.
lúc công viên quá vắng vẻ, nhân viên quản lý cũng đang ở .
Hứa Chi cúi đầu Lương Cẩm Mặc bất động, cô nhớ bài học cấp cứu từng học, bắt đầu dùng sức ấn n.g.ự.c .
Ấn hơn chục cái vẫn thấy phản ứng, cô bóp miệng , cúi đầu hô hấp nhân tạo.
Môi lạnh như băng, lúc cô thổi khí cho đầu óc trống rỗng, chẳng còn tâm trí mà nghĩ đến chuyện nam nữ thụ thụ bất .
Cứ lặp lặp như , cô cũng bao nhiêu , vai Lương Cẩm Mặc bỗng run lên, ho sặc sụa một tiếng nôn một ngụm nước.
Hứa Chi thẫn thờ tại chỗ, cô sợ c.h.ế.t khiếp.
Sống lưng ướt lạnh, cô đó là nước hồ là mồ hôi lạnh toát vì sợ hãi.
Lương Cẩm Mặc vẫn đang ho, cô chịu nổi nữa, đ.ấ.m một cái n.g.ự.c .
“Anh thần kinh !” Cô hét lên một tiếng, đó gục n.g.ự.c òa lên.
Cô mãi dừng .
Lương Cẩm Mặc ho lâu mới lấy , im, quần áo ướt sũng, mặt đất lạnh lẽo, đều cảm nhận .
cảm nhận một nguồn nhiệt yếu ớt - đó là nước mắt của Hứa Chi, thấm qua lớp quần áo ướt lạnh, hâm nóng trái tim .
“Anh đừng như ...” Cô nức nở :
“Thật bố em cũng thích em ... … nhưng mà... sống tiếp thì kiểu gì cũng gặp chuyện thôi. Sẽ một ngày gặp quan tâm , thích , sẽ kết bạn, còn thể kết hôn sẽ con của riêng ...”
Cổ họng cô như nhét một cục bông: “Sau sẽ , sống thì mới thấy chứ...”
Cô nắm chặt cổ áo đến nhăn nhúm:
“Anh đừng dọa em nữa... Lương Cẩm Mặc, em sống nhưng sẽ thôi, chắc chắn sẽ mà. Anh tin em , ráng đợi thêm chút nữa ... Anh ráng đợi thêm chút nữa , coi như em cầu xin đấy...”
Lương Cẩm Mặc yên lặng, mắt thẳng lên bầu trời, suy nghĩ của rõ ràng lắm nhưng nhận một điều.
Hóa cũng vì , mặc dù thể là do dọa.
Còn về tương lai mà Hứa Chi vẽ , liệu tồn tại ? Anh tin.
Chỉ là việc nhảy xuống thực sự là ý nghĩ bộc phát nhất thời khi qua cầu. Phần lớn thời gian luyến tiếc sự sống cũng chẳng ham cái c.h.ế.t, chỉ cảm thấy sống thật vô nghĩa mà thôi.
Anh ngờ sẽ cứu , ngờ cô theo suốt quãng đường xa như .
Cuối ngày hôm đó, khi bình tĩnh , Hứa Chi lạnh đến mức chịu nổi bèn chạy tìm nhân viên quản lý. Cô kéo Lương Cẩm Mặc phòng trực ban của nhân viên quản lý, ôm chặt lấy lò sưởi chịu buông.
Nhân viên quản lý mắng chửi: “Mấy đứa nhóc bảo xuống nước chơi mà còn chơi! Không sợ c.h.ế.t đuối trong đó !”
Hứa Chi tủi , lí nhí xin .
Lương Cẩm Mặc tránh xa cô một chút nhưng cô túm lấy cánh tay ấn xuống chiếc ghế nhỏ lò sưởi:
“Mau hong khô , là cảm lạnh đấy.”
Về … Lương Cẩm Mặc cảm, Hứa Chi cảm.
Kéo dài suốt hơn nửa tháng, sốt cao liên miên.
Lương Cẩm Mặc chuyện là do một hôm tình cờ thấy Triệu Niệm Xảo chuyện với một phụ nữ ở cổng khu biệt thự, nhắc đến Hứa Chi.
Lúc cảm giác gì nhiều. khi trở về căn phòng lạnh lẽo, bên cửa sổ chằm chằm sang tầng hai nhà hàng xóm lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/du-hoac-dem-xuan-tong-tai-phuc-hac-va-tieu-thu-ngoan-ngoan/chuong-31-luc-co-thoi-khi-cho-anh-dau-oc-hoan-toan-trong-rong.html.]
Anh cửa sổ nào là phòng của Hứa Chi, bỗng nhiên nảy sinh ý định sang thăm cô.
thể .
Hứa Chi mỗi gặp đều lén lút như ăn trộm. Anh thực cô để khác cô qua với .
Đặc biệt là Lương Mục Chi.
Lương Mục Chi và cô cái hôn ước nực , dựa cửa sổ châm một điếu thuốc, trong phòng ai, cũng mười tám tuổi, thể thoải mái hút thuốc.
Anh thầm nghĩ, khi cô vẫn còn gả cho Lương Mục Chi đấy chứ.
Ý nghĩ khiến bực bội vô cớ, chút ý định thăm cô cũng ném đầu.
Trụ sở Lương thị.
Hôm qua Lương Cẩm Mặc nộp cho Lương Chính Quốc một bản kế hoạch về việc chính thức thành lập bộ phận nghiên cứu và phát triển trí tuệ nhân tạo, đến trưa hôm nay Lương Chính Quốc phản hồi phê duyệt.
Hai năm Lương Cẩm Mặc đưa đội ngũ về Lương thị, những dự án lớn thành đều trở thành tiêu chuẩn trong ngành, ai nghi ngờ tầm và năng lực của .
Một tháng , thông qua cuộc thi tuyển nội bộ, chính thức trở thành giám đốc bộ phận sản phẩm.
Tuy nhiên ngoài công việc , những lời bàn tán về hề ít, dù phận của cũng đặc biệt.
Mặc dù là con riêng của nhà họ Lương nhưng thái độ của Lương Chính Quốc đối với cũng chỉ như cấp đối với cấp bình thường, gây khó dễ nhưng cũng chẳng khoan dung.
Lúc Chu Hách chạy đến tìm Lương Cẩm Mặc, tình cờ thấy hai nhân viên hành chính thì thầm trong thang máy.
“Lần gặp Lương tổng ở lầu, chào hỏi ông còn với , trông hiền từ lắm. cô xem hễ ông thấy Tiểu Lương tổng là mặt lạnh tanh, ai đối xử với con ruột như thế chứ?”
“ đấy, hào môn là thế mà, gì tình , thấy nếu Tiểu Lương tổng bản lĩnh thì khéo ông bố ruột đuổi khỏi cửa lâu ...”
Chu Hách hắng giọng thật to.
Hai nhân viên hành chính lập tức im bặt, bầu khí ngượng ngùng, họ chào một tiếng vội vàng chạy biến.
Chu Hách gõ cửa bước văn phòng Lương Cẩm Mặc: “Cậu đổi đám hành chính tầng thôi, mồm mép tép nhảy quá.”
Lương Cẩm Mặc: “Hành chính thuộc quyền quản lý của .”
Chu Hách xuống đối diện bàn việc: “ Lương tổng phê duyệt dự án nghiên cứu phát triển AI của chúng hả?”
Lương Cẩm Mặc trực tiếp đưa tập tài liệu cho .
Chu Hách xem xong hài lòng:
“Vậy chiêu binh mãi mã đây, Trình Vũ và mấy lập trình viên chốt . Còn cô bạn của Hứa Chi, Dương Tuyết qua đây, nhận hồ sơ còn phía Hứa Chi thì , hỏi ?”
Lương Cẩm Mặc rũ mắt: “Cô chắc đến.”
Chu Hách đặt tập tài liệu lên bàn: “Chiều nay chợt nhớ một chuyện.”
Lương Cẩm Mặc ngước mắt .
“ cứ bảo Hứa Chi quen thế, nhớ gặp cô ở .” Khóe môi Chu Hách cong lên: “Hồi ở Mỹ, trong ví một tấm ảnh.”
Lương Cẩm Mặc chằm chằm , ánh mắt lạnh.
“Này, đừng như thế, ngại c.h.ế.t ...” Chu Hách nhăn nhở: “Cậu yên tâm, nhiều chuyện thế .”
Lương Cẩm Mặc: “Cậu chắc chứ?”
“ thực sự nhiều chuyện mà!” Chu Hách nhấn mạnh: “ nhiều thật nhưng cái gì nên cái gì . Anh em bao nhiêu năm mà còn tin ?”
Lương Cẩm Mặc: “Không tin.”
Chu Hách: “...”
Anh : “ đau lòng quá, bồi thường tổn thất tinh thần cho , cho nghỉ thêm hai ngày...”
Điện thoại Lương Cẩm Mặc bàn rung lên, cầm điện thoại, thấy tin nhắn WeChat của Hứa Chi màn hình khóa liền mở khóa xem ngay.
Hứa Chi nhắn: [Nhảy xuống thì cảm giác gì?]