Dụ Hoặc Đêm Xuân: Tổng Tài Phúc Hắc và Tiểu Thư Ngoan Ngoãn - Chương 33: “Anh Cẩm Mặc là cái quỷ gì?”
Cập nhật lúc: 2025-12-20 08:55:04
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KxY0tWG9Y
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hứa Chi dứt lời, cả Lương Cẩm Mặc và Lương Mục Chi đều sững sờ.
Với Lương Cẩm Mặc, cách xưng hô mới mẻ, hơn nữa đây là đầu tiên Hứa Chi kiêng dè Lương Mục Chi mà chuyện trực tiếp với .
Còn với Lương Mục Chi, đây chẳng khác nào tiếng sét đ.á.n.h ngang tai, cảm thấy sét đ.á.n.h trúng .
Hứa Chi thế mà gọi Lương Cẩm Mặc là “Anh Cẩm Mặc”.
Hứa Chi và Lương Cẩm Mặc thiết đến mức ? Còn gọi là nữa chứ? Hắn thậm chí còn thấy họ chuyện với mấy !
Hơn nữa Lương Cẩm Mặc đối với chẳng khác nào kẻ thù, Hứa Chi đang cái gì ?
Hứa Chi gọi xong, nhân lúc Lương Mục Chi còn đang kinh ngạc đến mức kịp hồn, cô bước về phía Lương Cẩm Mặc.
Đến mặt , cô ngẩng mặt lên : “Đi thôi.”
Lương Cẩm Mặc liếc mắt liền thấy đôi mắt sưng đỏ của cô.
Anh hỏi gì cả, xoay , sóng vai cùng cô khỏi khu biệt thự.
Trong tầm mắt của Lương Mục Chi, hai bóng ngày càng xa dần.
Mãi đến khi còn thấy nữa, mới sực tỉnh ngộ điều gì đó, rảo bước đuổi theo hướng họ rời .
khỏi cổng Nam thì thấy một chiếc xe lướt qua mặt.
Hắn xe của Lương Cẩm Mặc nhưng thấy Lương Cẩm Mặc ở ghế lái và Hứa Chi ở ghế phụ.
Hứa Chi thế mà theo Lương Cẩm Mặc.
Hắn cảm thấy m.á.u nóng dồn hết lên đỉnh đầu. Cảm giác là tức giận là khó hiểu, Hứa Chi điên ?
Lúc , Hứa Chi trong xe của Lương Cẩm Mặc, trong lòng sảng khoái vô cùng.
Lương tiểu thiếu gia chắc bao giờ cho mất mặt như thế , cô thể tưởng tượng bộ dạng tức tối của lúc .
Quả nhiên, vài phút điện thoại reo, cô cầm lên xem, thấy cuộc gọi đến từ Lương Mục Chi.
Cô dứt khoát chuyển điện thoại sang chế độ im lặng.
Lương Cẩm Mặc hỏi: “Lương Mục Chi ?”
“Vâng.” Hứa Chi bỏ điện thoại túi xách.
Lương Cẩm Mặc đoán lẽ cô là do liên quan đến Lương Mục Chi.
hỏi mà chuyển chủ đề: “Có nơi nào đến ?”
Hứa Chi rụt cằm, đầu cúi xuống, hiện tại mặt mũi cô tiều tụy, mắt sưng húp như quả óc chó, chẳng nghĩ nơi nào thể đến.
cô cũng thực sự về nhà, nghĩ ngợi một chút cô : “Đến chỗ ?”
Đây là thứ ba Hứa Chi đến nơi ở của Lương Cẩm Mặc.
Hai phòng, Lương Cẩm Mặc hỏi cô ăn gì .
Lúc hơn ba giờ chiều, Hứa Chi vẫn ăn gì nhưng cô lắc đầu: “Không đói ạ.”
Cô xuống ghế sofa, cầm điện thoại lên xem, Lương Mục Chi gọi cho cô hơn mười cuộc, đó là một tràng b.o.m tin nhắn WeChat.
Trong phòng bật điều hòa, Lương Cẩm Mặc cởi áo khoác ngoài, liếc cô:
“Không nóng ?”
là nóng, Hứa Chi cởi áo khoác, đó lề mề cởi mũ nhưng khẩu trang vẫn giữ nguyên.
Lương Cẩm Mặc rót cho cô một cốc nước, đặt lên bàn cũng giục cô tháo khẩu trang.
Điện thoại của lúc vang lên, cầm máy .
Hứa Chi bưng cốc nước nhấp từng ngụm nhỏ, loáng thoáng đang chuyện công việc.
Có vẻ khá rắc rối, cô thấy mày nhíu , vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, giọng điệu cũng nặng nề:
“Đã sửa xong thì kiểm tra từ đầu, nhớ nhắc nhở . Nếu sản phẩm mắt mới phát sinh thì nghĩ ai sẽ gánh trách nhiệm ... Một kiểm thử hết thì hai , hai đủ thì ba , cần thiết thì tự . Dự án quan trọng, thấy bản báo cáo kiểm thử cuối cùng, lúc đó ai ký tên đó chịu trách nhiệm.”
Lương Cẩm Mặc cúp điện thoại, ngước mắt lên bắt gặp ánh của Hứa Chi.
Cô rụt cổ , tỏ vẻ dè dặt: “Anh vẻ bận rộn quá.”
“Hơi bận chút.” Anh giải thích: “Gần đây chương trình mới sắp mắt.”
“À, việc .” Cô vội vàng : “Em phiền , em chỉ ở đây một chút xíu thôi, tối em về nhà ngay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/du-hoac-dem-xuan-tong-tai-phuc-hac-va-tieu-thu-ngoan-ngoan/chuong-33-anh-cam-mac-la-cai-quy-gi.html.]
Cô thoát khỏi môi trường ở nhà cũng tìm một nơi Lương Mục Chi tìm thấy. Ở đây là nhất, hơn nữa cô cảm thấy an tâm khi ở đây.
Anh hỏi cô: “Một ?”
Hứa Chi chớp mắt khó hiểu: “Em trẻ con, một gì mà chứ?”
Lương Cẩm Mặc về phía thư phòng: “Vậy việc đây, gì cứ gọi .”
Anh nhưng đóng cửa thư phòng, Hứa Chi thấy tiếng gõ bàn phím lạch cạch.
Nóng quá, Lương Cẩm Mặc ở đây, cô một lúc tháo khẩu trang , cuối cùng cũng thở dễ chịu hơn chút.
Lại một lúc nữa trôi qua, cô đang chán, cửa phòng tiếng gõ.
Là nhân viên phục vụ khách sạn mang đồ Lương Cẩm Mặc gọi đến, ngoài cà phê sữa còn một ít đồ ăn vặt và tráng miệng.
Cô để ý gọi lúc nào, bưng khay đồ ăn tới, gõ nhẹ cửa thư phòng.
Lương Cẩm Mặc ngước mắt cô, lúc đang đeo một chiếc kính gọng vàng, Hứa Chi đến ngẩn .
Phụ nữ cũng là động vật thị giác sẽ chấn động bởi nhan sắc mới lạ. Lương Cẩm Mặc đeo kính trông càng thêm vẻ cấm dục, giống như đóa hoa đỉnh núi cao chỉ thể ngắm từ xa.
Hứa Chi giật vì sự so sánh trong đầu , cô thu suy nghĩ, : “Nhân viên phục vụ mang đồ đến, em mang cho nhé?”
Lương Cẩm Mặc tháo kính xuống, nhẹ nhàng day ấn đường: “Mấy thứ đó là cho em, trừ cốc Americano đá.”
Hứa Chi vẫn bưng , cô đặt cốc Americano đá lên bàn việc cho , đĩa bánh ngọt nhỏ và bánh macaron khựng một chút.
Từ bánh bao nước tiệm Từ đến bánh kem việt quất và macaron , cô phát hiện những món Lương Cẩm Mặc gọi đều là món cô thích ăn.
Lương Cẩm Mặc thấy cô yên động đậy bèn hỏi: “Sao thế?”
“Không gì ạ.” Hứa Chi thấy một bên thư phòng cái bàn nhỏ, cô đặt đồ ăn xuống đó:
“Một em ăn hết nhiều thế , chúng chia .”
“ ăn đồ ngọt.” Anh ngả , dựa lưng ghế giám đốc, ánh mắt hướng về phía ghế sofa bàn nhỏ:
“Em đó .”
Hứa Chi ngoan ngoãn xuống ghế sofa.
Lương Cẩm Mặc chằm chằm cô, khóe môi bỗng nhếch lên một nụ khó phát hiện.
Hứa Chi nhận ngay: “Anh cái gì?”
“Không .”
“Em thấy hết nhé!”
Lương Cẩm Mặc : “Em bảo mắt em sưng lên trông , giờ tin .”
“A.” Hứa Chi phản ứng , vội lấy tay che mặt: “Anh !”
Anh cúi đầu, nắm tay che miệng .
Thấy cô phấn chấn hơn nhiều, cũng yên tâm hơn một chút, hỏi cô: “Muốn chuyện ?”
Hứa Chi vẫn che mặt: “Nói chuyện gì?”
“Tại ?”
Cô trộm qua kẽ ngón tay: “Anh đang tò mò chuyện của em ?”
“Không thì thôi.” Anh : “ cũng quan tâm lắm đến chuyện giữa em và Lương Mục Chi.”
Hứa Chi cảm thấy luôn theo lẽ thường.
“ mà...” Anh dừng một chút: “Anh Cẩm Mặc là cái quỷ gì ?”
Mặt Hứa Chi nóng lên: “Em... em gọi thế nào mà.”
Chỉ cứu hồ là cô cuống quá gọi cả họ tên , ngoài cô từng gọi tên bao giờ.
“Vậy cứ gọi thế .” Anh chấp nhận cách xưng hô .
Hứa Chi phản đối, dù cũng lớn hơn cô ba tuổi, theo phép lịch sự thì gọi một tiếng cũng , cô hỏi:
“Anh xong việc ?”
Anh “ừ” một tiếng tiếp: “Dương Tuyết xác định sẽ theo Trình Vũ đội ngũ của , em nghĩ thế nào?”
Lại là câu hỏi , Hứa Chi nhất thời hỏi khó.