Dụ Hoặc Đêm Xuân: Tổng Tài Phúc Hắc và Tiểu Thư Ngoan Ngoãn - Chương 36: Nếu đây là sự trả thù của em thì em thành công rồi
Cập nhật lúc: 2025-12-20 13:38:34
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lương Mục Chi khủng bố tin nhắn WeChat và điện thoại cho Hứa Chi đến tận ngày hôm , nhận bất kỳ hồi âm nào, tự nhiên tìm đến tận nhà.
Hứa Hà Bình tình cờ nhà, mở cửa cho Lương Mục Chi, thấy thì niềm nở đón tiếp.
“Mục Chi đến .”
“Chú Hứa, Tiểu Chi T.ử nhà ạ?” Lương Mục Chi hỏi thẳng vấn đề.
“Có để chú gọi con bé xuống, cháu ghế sofa đợi một lát.”
Hứa Hà Bình đến híp cả mắt, cầm điện thoại lên gọi máy bàn trong nhà.
“Chi Tử, Mục Chi đến tìm con , mau xuống đây.”
Hứa Chi đang sách trong phòng ngủ tầng hai, liền cau mày.
Lương Mục Chi thế mà tìm đến tận cửa.
Hiện tại cô thực sự chuyện với . Hứa Hà Bình lên tiếng, cô cũng tiện trái ý, đành miễn cưỡng đồng ý.
Dưới lầu Lương Mục Chi đang khách sáo chào hỏi Hứa Hà Bình, thấy tiếng bước chân, ngước mắt về phía cầu thang.
Hứa Chi chậm chạp bước xuống.
Cô mặc bộ đồ ngủ bằng nhung san hô màu hồng phấn, cả trông xù xì mềm mại, đáng yêu. Mắt bớt sưng, tinh thần vẻ cũng hơn nhiều.
Chuông điện thoại di động của Hứa Hà Bình reo lên, ông cúi đầu , cầm điện thoại dậy, quên dặn Hứa Chi:
“Chi Tử, con pha ấm cho Mục Chi , hai đứa cứ chuyện nhé.”
Nói xong, ông cầm điện thoại thư phòng máy.
Hứa Chi đến bên tủ tivi, định lấy thì Lương Mục Chi lên tiếng: “Đừng pha nữa, uống.”
Hứa Chi cũng chẳng khách sáo với , cô tới, xuống đầu của ghế sofa.
Trong mắt Lương Mục Chi vằn những tia m.á.u đỏ, vẻ mặt cô lộ rõ sự mệt mỏi:
“Hôm qua mấy giờ em về nhà?”
Hứa Chi: “Không nhớ nữa.”
Lương Mục Chi xoa mặt: “Nếu đây là sự trả thù của em thì em thành công . Đêm qua chợp mắt chút nào.”
Hứa Chi thầm nghĩ, vị thiếu gia đúng là yếu đuối, thế mà gọi là trả thù ?
Lương Mục Chi: “Em và đứa con riêng của bố ...”
Hứa Chi cắt ngang lời : “Anh gọi là con riêng. Anh tên, tên là Lương Cẩm Mặc.”
Lương Mục Chi sững sờ, cảm thấy thể tin nổi: “Anh gọi nó là con riêng em ý kiến gì ? Chẳng lẽ nó ?”
“Anh sinh . Mặc dù là con riêng nhưng cũng vô tội, thứ ba. Anh càng vô tội hơn.” Hứa Chi những lời bình tĩnh nhưng cô rõ sức sát thương của chúng.
Lương Mục Chi chằm chằm cô: “Em ý gì?”
Hứa Chi mím môi, ánh mắt bướng bỉnh: “Em chỉ sự thật thôi.”
Lương Mục Chi chọc tức: “Dạo em rốt cuộc , biến thành thế ?”
Ánh mắt cô như thể thất vọng:
“Anh đến đây là hy vọng thể chuyện t.ử tế với em, em những lời giận dỗi . Trước đây em chẳng cũng ghét Lương Cẩm Mặc giống ? Sao hả, chỉ vì giận dỗi với mà em nhất định dây dưa rõ với nó?”
Hứa Chi nhíu mày, gì đó nhưng trong đầu một giọng vang lên: Thôi bỏ !
Không từ bao giờ, sự giao tiếp giữa cô và Lương Mục Chi ngõ cụt. Hắn cảm thấy cô đổi nhưng cô hỏi, đổi chẳng là ?
Cô nhắm mắt : “Vậy chuyện gì thì thẳng .”
Lương Mục Chi rũ mắt xuống, môi mím chặt, rõ ràng là đang giận.
Nếu là đây, ai dám vì Lương Cẩm Mặc mà tranh cãi với như thế thì trở mặt từ lâu .
bây giờ...
Hắn lấy từ trong túi áo một phong bì, ném lên bàn .
Vật đó nhẹ nhàng rơi xuống mặt bàn.
“Vốn dĩ đến dỗ dành em, khu trượt tuyết của công ty chi nhánh nhà khai trương , đưa em chơi cho khuây khỏa...” Hắn lạnh :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/du-hoac-dem-xuan-tong-tai-phuc-hac-va-tieu-thu-ngoan-ngoan/chuong-36-neu-day-la-su-tra-thu-cua-em-thi-em-thanh-cong-roi.html.]
“Không ngờ mở miệng em tranh luận với xem Lương Cẩm Mặc con riêng .”
Hứa Chi liếc phong bì, vẻ bên trong đựng vé cửa khu trượt tuyết.
Tập đoàn Lương thị một công ty con kinh doanh mảng du lịch nghỉ dưỡng. Khu trượt tuyết là dự án bắt đầu từ ba năm , kế hoạch ban đầu là khai trương mùa đông năm nay.
Khoảng mùa hè năm nay, Lương Mục Chi hẹn với cô đến lúc đó sẽ cùng chơi.
Tuy nhiên bây giờ cô hứng thú, cô : “Em , đưa Trần Tịnh thì thích hợp hơn.”
Sắc mặt Lương Mục Chi căng thẳng: “Chúng hẹn đợi khai trương sẽ cùng mà.”
Hứa Chi cúi đầu: “Em... em nước ngoài du học. Kỳ nghỉ chuẩn nhiều thứ.”
Cô tùy tiện tìm một cái cớ cũng chẳng màng nghĩ xem liệu thực sự thuận lợi du học .
Lương Mục Chi thì mở to mắt: “Ra nước ngoài? Em bao giờ với cả.”
Hứa Chi im lặng vài giây mới : “Bây giờ em đấy thôi.”
“Em...”
Lương Mục Chi hết câu, Hứa Hà Bình đẩy cửa thư phòng bước .
Bầu khí trong phòng khách quỷ dị, Hứa Hà Bình nhận điều đó, tới ghế sofa, liếc tấm vé bàn :
“Sao thế?”
Lương Mục Chi mặt , cảm thấy mất mặt: “Cháu mời Tiểu Chi T.ử đến khu trượt tuyết nhà cháu chơi, cô bảo rảnh.”
Ánh mắt Hứa Hà Bình lập tức chĩa Hứa Chi: “Bố con bận rộn từ khi nào đấy.”
Sống lưng Hứa Chi lạnh toát, trong đáy mắt Hứa Hà Bình mang theo ý cảnh cáo, cô nhất thời dám lên tiếng.
Khi Hứa Hà Bình sang Lương Mục Chi đổi sang vẻ mặt tươi :
“Chú mặt Chi T.ử nhận lời nhé, bao giờ ? Cháu đưa nó ngoài chơi cũng , đỡ suốt ngày ru rú trong nhà.”
Bàn tay Hứa Chi từ từ nắm chặt.
Hứa Hà Bình chẳng tôn trọng cô chút nào, lẽ cô nên quen nhưng lúc cô vẫn cảm thấy phẫn nộ.
Lương Mục Chi dứt khoát chuyện với cô nữa, sang thẳng với Hứa Hà Bình:
“Vậy ạ, sáng mai tám giờ cháu qua đón cô .”
Hứa Hà Bình híp mắt gật đầu: “Không thành vấn đề, chú sẽ bảo nó chuẩn .”
Lương Mục Chi dậy, Hứa Chi một cái: “Vậy cháu về đây, mai gặp ạ.”
Hứa Chi lên tiếng, Hứa Hà Bình trừng mắt cô một cái giảng hòa với Lương Mục Chi:
“Hai hôm nay tâm trạng nó , cháu đưa nó giải tỏa cũng . Khu trượt tuyết dạo thế nào? Chú đó là khu trượt tuyết lớn nhất Bắc Thành hiện nay, nhà các cháu mà tay thì các khu trượt tuyết khác e là gặp hạn ...”
Hứa Hà Bình tiễn Lương Mục Chi ngoài, Hứa Chi cứng đờ ghế sofa. Cô thấy bố dùng giọng điệu gần như nịnh nọt để tâng bốc tên công t.ử bột nghề ngỗng gì là Lương Mục Chi.
Không lâu , Hứa Hà Bình , thấy cô vẫn đó, giọng ông lạnh lùng cứng rắn:
“Mục Chi mời con chơi, con đừng mà điều. Bố với con , vì công ty của gia đình, con bắt buộc kết hôn với nó.”
Hứa Chi thể nhịn nữa, bật dậy: “ bố ơi, bố từng hỏi xem ? Anh để mắt đến con ?”
Câu tổn thương địch một ngàn thì tự tổn hại tám trăm, Hứa Chi thốt xong, tim đau âm ỉ.
Chẳng ai tự hạ thấp bản cả, cô nén chịu nỗi đau chỉ để Hứa Hà Bình rõ hiện thực.
Sắc mặt Hứa Hà Bình tối sầm : “Không để mắt đến là vấn đề của con. Bao nhiêu năm nay , hai đứa như hình với bóng từ nhỏ đến lớn, chẳng lẽ bồi dưỡng chút tình cảm nào ?”
“ tình bạn tình yêu!”
“Tình yêu?” Giọng Hứa Hà Bình đầy vẻ chế giễu:
“Hai đứa kết hôn, cái cần là vốn đầu tư và khoản vay ngân hàng, là chuyện các yêu đương. Con nhất nên hiểu rõ, con sống trong cái nhà thì con sứ mệnh của con!”
Câu cuối cùng, ông gầm lên giận dữ.
Hứa Chi c.ắ.n môi, nên lời, nước mắt lưng tròng.
“Ngày mai trượt tuyết với Mục Chi, tao cần mày dùng thủ đoạn gì, nếu thì tối đến khách sạn mày thể sang phòng nó.” Hứa Hà Bình như tối hậu thư:
“Dù là nịnh nọt, hầu hạ quyến rũ, mày cho nó cưới mày, bằng thì mày đừng vác mặt về cái nhà nữa.”