Dụ Hoặc Đêm Xuân: Tổng Tài Phúc Hắc và Tiểu Thư Ngoan Ngoãn - Chương 38: Lương Mục Chi nói cô là gái ngoan rất nhàm chán
Cập nhật lúc: 2025-12-20 13:39:14
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lương Mục Chi đưa Trần Tịnh xuống nhà hàng.
Dọc đường sắc mặt Trần Tịnh lắm, khi xuống và gọi món xong, cô hỏi Lương Mục Chi:
“Hứa Chi vẫn còn giận ? Đã chơi mà mặt cô cứ lạnh tanh, khó chịu thật đấy.”
“Cô chịu uất ức ở nhà , vui là chuyện bình thường.” Lương Mục Chi bực bội:
“Hai hôm nay em đừng chọc cô cũng đừng nhiệt tình quá, tính cô chậm nhiệt lắm.”
“Em khổ quá mất...” Trần Tịnh than thở: “Đã tại chúng chơi còn mang theo cô ? Muốn xin thì mời một bữa cơm là xong mà? Giờ thì , chúng ở cùng trong khách sạn mấy ngày liền.”
Lương Mục Chi im lặng một lúc mới giải thích:
“Bố đang giận cũng cấm qua với em. Nếu tự trượt tuyết, chắc chắn họ sẽ nghi ngờ, khéo còn bảo bên khu trượt tuyết để ý xem cùng ai.”
“ nếu đưa Tiểu Chi T.ử cùng thì khác, chỉ cần cùng cô , bố sẽ yên tâm, cũng cần lo lắng chơi mà giám sát.”
Trần Tịnh hiểu nhưng ngay đó bĩu môi: “Em thực sự ghen tị với Hứa Chi đấy, nhà thích cô như .”
“Vì cô ngoan mà.” Lương Mục Chi để tâm lắm: “Bố và ông nội chỉ thích kiểu con gái ngoan ngoãn thế thôi.”
Trần Tịnh ghé sát hỏi: “Thế còn ?”
Lương Mục Chi nhéo má cô , : “Anh thích gái hư, càng hư càng , gái ngoan chán c.h.ế.t .”
Trần Tịnh khúc khích.
lúc , Lương Mục Chi cảm nhận một ánh vô cùng mạnh mẽ.
Hắn đầu sang thì thấy quen.
Đây là sảnh nhà hàng, lúc đông lắm, Dương Tuyết đang cách đó vài bước, chằm chằm như kẻ thù.
Tim Lương Mục Chi thắt , tại Dương Tuyết ở đây, cô đây bao lâu và những gì.
Dương Tuyết hùng hổ xông tới, hỏi thẳng mặt : “Chi T.ử cũng đến , đúng ?”
Lương Mục Chi vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Ừ, cô cũng ở đây?”
Trước đây hai đối xử với cũng khách sáo nhưng từ Dương Tuyết chất vấn nể nang gì cửa ký túc xá, thái độ của với cô chẳng thể nào lên .
“Anh quản gì, những lời ...” Dương Tuyết : “ thấy hết .”
Bàn tay Lương Mục Chi từ từ nắm chặt: “Thì ?”
“ sẽ cho Chi T.ử !” Dương Tuyết từng thấy ai vô sỉ như , tức giận hét lên.
“Đi mà .” Lương Mục Chi bao giờ chịu khác đe dọa.
Dương Tuyết tức điên :
“Chi T.ử đào mộ tổ tiên nhà lên ? Tại đối xử với như thế? Cho dù bạn bè cũng thể lợi dụng đơn phương thế chứ! Anh yêu đương mà bắt bình phong cho ?”
Lương Mục Chi nhíu mày quanh một lượt:
“Dương Tuyết, cô bệnh ? Chi T.ử đến đây cô cũng chơi mà, cô công. Nếu cô thích thì chơi với cô , đừng rảnh rỗi sinh nông nổi gây chuyện với .”
Dương Tuyết lấy điện thoại : “Được, gọi cho Chi T.ử ngay đây, bản lĩnh thì mang mấy lời đó đến mặt mà . Nói lưng , gái ngoan chọc ghẹo gì ? là ghê tởm!”
Nói xong, cô rảo bước xa.
Lương Mục Chi bực bội theo bóng lưng Dương Tuyết, thấy cô áp điện thoại tai.
Thế mà mách lẻo thật, cảm thấy thật xui xẻo, gặp Dương Tuyết ở đây chứ? Không cô thêm mắm dặm muối linh tinh gì .
Trần Tịnh vẻ lo lắng: “Làm bây giờ... Nếu Hứa Chi vì đưa em đến khu trượt tuyết mới rủ cô theo, liệu cô giận ?”
Lương Mục Chi thu ánh mắt: “Về tính .”
Hắn đến đây là để chơi nhưng bây giờ, sự khởi đầu vẻ lắm.
Hứa Chi đang ở trong phòng ngủ của căn hộ tổng thống thì nhận điện thoại của Dương Tuyết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/du-hoac-dem-xuan-tong-tai-phuc-hac-va-tieu-thu-ngoan-ngoan/chuong-38-luong-muc-chi-noi-co-la-gai-ngoan-rat-nham-chan.html.]
“Lương Mục Chi tởm lợm quá, bảo đưa đến cũng là để bình phong cho và con nhỏ yêu đương...”
Dương Tuyết kể sinh động như thật, gần như thuật bộ nội dung cuộc đối thoại:
“Hắn còn bảo gái ngoan nhàm chán, chỉ thích gái hư. Aaaa, tớ chịu nổi nữa , hai đứa nó đúng là một đôi cẩu nam nữ!”
Hứa Chi xong bình tĩnh, hỏi: “Sao đến khu trượt tuyết thế?”
Dương Tuyết ngớ : “Lời tớ với , lọt tai chữ nào đấy? Sao chỉ quan tâm chuyện ?”
“Tớ thấy .” Hứa Chi : “Con Lương Mục Chi là thế mà, tớ quen .”
Cô ngốc, ngay từ khoảnh khắc thấy Trần Tịnh, cô nhận thể Lương Mục Chi dùng tấm bình phong che mắt thiên hạ một nữa.
Cô chẳng qua vì tranh cãi thêm nên mới giả vờ như chuyện gì mà thôi.
Tuy nhiên, Lương Mục Chi cô là gái ngoan nhàm chán, rốt cuộc cô vẫn cảm thấy nhói lòng.
, sự kích thích và mạo hiểm mà hướng tới, dường như cô đều thể mang cho , lẽ cô nên hiểu rõ điều từ sớm.
Dương Tuyết cảm thấy giọng cô chán nản, thở dài: “Cậu cũng ngốc thật đấy, đừng hễ gọi là chạy tới chứ.”
“Tớ đồng ý.” Hứa Chi khổ: “Là bố tớ tự quyết định, nhận lời tớ đấy.”
Thật châm biếm, Hứa Hà Bình bắt cô là để cô bồi dưỡng tình cảm với Lương Mục Chi. Lương Mục Chi bắt cô là để tiện bề hẹn hò với Trần Tịnh.
Nghe , Dương Tuyết cũng chẳng gì hơn.
Hứa Chi: “Cậu vẫn mà, đến đây?”
“À là thế , khu trượt tuyết chẳng cũng do một công ty con của Lương thị mở ? Nghe sắp mắt một ứng dụng nhỏ để mua vé, cần thu thập một nội dung, bao gồm ảnh và thông kỹ thuật gì đó.”
Dương Tuyết giải thích:
“Vừa khéo việc giao cho bên Tiểu Lương tổng phụ trách, chủ yếu là Chu Hách . Chu Hách bảo qua đây thu thập nội dung thể tiện thể chơi luôn, tớ bỏ lỡ cơ hội chơi , thế là theo luôn.”
Mí mắt Hứa Chi giật giật: “Vậy là Chu Hách cũng đến ?”
“ .”
Trong đầu Hứa Chi lập tức hiện lên một cái tên khác: “Vậy...”
Cô ngập ngừng hỏi: “Tiểu Lương tổng ?”
Dương Tuyết: “Tiểu Lương tổng bận việc khác, .”
Hứa Chi rõ tại , trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác hụt hẫng khó tả.
Dương Tuyết hỏi: “Cậu qua đây chơi với bọn tớ ? Dù cũng hơn là ở cùng Lương Mục Chi và con nhỏ .”
“Để .” Hứa Chi lúc uể oải, chẳng động đậy: “Lúc nào tớ trượt tuyết sẽ gọi cho .”
Cúp điện thoại, lâu , Lương Mục Chi đưa Trần Tịnh về.
Lương Mục Chi gõ cửa phòng Hứa Chi, lúc tay xách theo túi giấy:
“Anh mua cho em món thịt bò hầm khoai tây, nhớ em thích món .”
Hứa Chi khách sáo: “Cảm ơn.”
Lương Mục Chi đặt túi giấy xuống nhưng ngay, dựa bàn, Hứa Chi hỏi:
“Dương Tuyết gọi điện cho em ?”
Hứa Chi “ừ” một tiếng: “Cậu bảo gặp .”
Lương Mục Chi chút tự nhiên: “Cô ... gì ?”
“Thì những lời đó, đưa em đến là để yên tâm hẹn hò với Trần Tịnh đó còn em là gái ngoan, nhàm chán các thứ.”
Hứa Chi với giọng điệu bình tĩnh từ đầu đến cuối, Lương Mục Chi quan sát sắc mặt cô, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Hắn hỏi: “Em giận ?”