Dụ Hoặc Đêm Xuân: Tổng Tài Phúc Hắc và Tiểu Thư Ngoan Ngoãn - Chương 40: Tôi không thể mất anh ấy, tôi bắt buộc phải ở bên anh ấy mãi mãi
Cập nhật lúc: 2025-12-21 04:23:08
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4LCTWaPiJo
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gia đình là nơi in hằn dấu ấn lên mỗi , nếu Hứa Hà Bình là một cha trọng nam khinh nữ, lẽ Hứa Chi sẽ cam chịu và nhẫn nhịn như .
đối với Lương Mục Chi, khó tưởng tượng một Hứa Chi ngoan sẽ như thế nào.
Hắn quen với sự phục tùng và ngoan ngoãn của cô cũng vì thế mà cảm thấy cô nhạt nhẽo vô vị nhưng lời khỏi miệng biến chất, Hứa Chi để bụng những lời đó của nhưng cô thực sự để bụng ?
Chính bản cũng cảm thấy lời đó khá tổn thương khác.
Đã ba giờ chiều, ba chọn một bãi trượt gần khách sạn nhất.
Cũng vì gần khách sạn nên ở đây khá đông .
Theo phép lịch sự, Hứa Chi liên lạc ngay với Dương Tuyết, cô định chơi với Lương Mục Chi và Trần Tịnh một lúc sẽ tìm cớ rời .
Tuy nhiên, Trần Tịnh trượt tuyết.
Vừa giày, lắp ván trượt sân là cô ngã sõng soài, may mà Lương Mục Chi đỡ bên cạnh.
Trần Tịnh chẳng hề thấy hổ chút nào, thuận thế ôm chầm lấy Lương Mục Chi:
“Á, sợ c.h.ế.t , trơn thế , em vững .”
Lương Mục Chi nhạo cô : “Em dùng gậy trượt tuyết cho , đầu gối đừng duỗi thẳng quá, trượt tuyết thì đơn giản nhưng cũng kỹ thuật cả đấy...”
Lương Mục Chi giảng giải kỹ thuật trượt tuyết cho Trần Tịnh.
Trần Tịnh vẫn buông tay, cứ ôm chặt lấy Lương Mục Chi, hai dính sát .
Hứa Chi thu hồi tầm mắt: “Hai cứ chuyện , em trượt một vòng đây.”
Cô , trượt về phía sườn dốc xa xa.
Trần Tịnh và Lương Mục Chi tình cảm thắm thiết thế , cô giả vờ chơi cùng họ một lúc cũng khó.
Cô trượt thật xa mới dừng , lấy chiếc điện thoại bọc trong túi chống nước từ túi áo khoác gió , tháo găng tay, gọi cho Dương Tuyết.
Thật may, Dương Tuyết ở bãi trượt , hơn nữa lúc cô còn đang bận việc.
Hứa Chi chán nản cúp máy, cất điện thoại, ngẩn ngơ trong tuyết một lúc.
Lương Mục Chi chắc vẫn đang ôm ấp Trần Tịnh nhỉ... Trần Tịnh giỏi nũng, cô cũng thấy rõ, Lương Mục Chi khá thích chiêu .
Cô thì nũng, ngay cả với bố cô cũng từng nũng bao giờ.
Xung quanh đông nhưng cô cảm thấy vô cùng cô đơn. Mỗi khi cảm thấy cô đơn, cô nhớ đến Lương Cẩm Mặc.
Những năm tháng họ học cùng trường, luôn độc lai độc vãng một , cô từng thấy bạn nào.
Cho nên khi nhóm Lương Mục Chi bắt nạt, ngay cả một giúp đỡ cũng .
Mặc dù bắt nạt nhưng lưng lúc nào cũng thẳng tắp cũng từng trốn tránh việc học.
Nếu là cô, chắc chắn cô , nội tâm cô mạnh mẽ đến thế.
Hứa Chi lặng lẽ nghĩ về Lương Cẩm Mặc một lúc, cuối cùng nhớ đến đêm hôm đó, cô đè , giữ chặt eo...
Mặt cô nóng bừng lên, dám nghĩ tiếp nữa, trượt trở lối .
Vì dìu Trần Tịnh nên Lương Mục Chi hầu như chỉ loanh quanh tại chỗ, Hứa Chi dễ dàng thấy hai vẫn đang ôm .
Cô trượt tới, Lương Mục Chi đang dở dở : “Trần Tịnh, em cứ ôm chặt thế thì bao giờ mới trượt. Anh bí quyết , em cứ theo , em dựa gậy trượt để giữ thăng bằng chứ.”
“Em chịu .” Trần Tịnh lẩm bẩm: “Em ngã hai đấy!”
Hứa Chi đang cân nhắc xem nên kiếm cớ chuồn thì Lương Mục Chi thấy cô, mắt sáng lên.
“Tiểu Chi Tử, em mau giúp một tay . Cô bé sống c.h.ế.t chịu dùng gậy trượt, giờ cứ ỳ chịu xuống đây .”
Hứa Chi: “...”
Cô miễn cưỡng tới bên cạnh hai , Lương Mục Chi với Trần Tịnh:
“Hay thế , em buông tay từ từ vịn tay Tiểu Chi Tử, tìm cảm giác thăng bằng, ít nhất là dậy .”
Hắn kiên nhẫn dụ dỗ, Trần Tịnh miễn cưỡng đồng ý, run run đưa tay nắm lấy tay Hứa Chi.
Hứa Chi giơ tay lên cho cô mượn lực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/du-hoac-dem-xuan-tong-tai-phuc-hac-va-tieu-thu-ngoan-ngoan/chuong-40-toi-khong-the-mat-anh-ay-toi-bat-buoc-phai-o-ben-anh-ay-mai-mai.html.]
“Bây giờ về phía vài bước, quen với cảm giác .” Lương Mục Chi .
Trần Tịnh hai ba bước thì chịu nữa, Lương Mục Chi khuyên mãi cũng vô dụng.
Cô từ từ buông tay Lương Mục Chi : “Em thấy em phiền, thôi , trượt một vòng cho nghiền , em học với Tiểu Chi T.ử một lúc .”
Lương Mục Chi yên tâm lắm: “Em đấy?”
“Được mà.” Trần Tịnh dùng cả hai tay nắm chặt lấy cánh tay Hứa Chi, cô :
“Tiểu Chi Tử, hai phiên dạy chị ? Đợi lát nữa thì em trượt.”
Hứa Chi Trần Tịnh nắm chặt tay, cảm giác khó chịu khi thiết xâm phạm cách an vẫn còn đó nhưng cô cố gắng nhịn.
Cô nghĩ, cứ coi như đây là một phần trong kế hoạch nịnh nọt Lương Mục Chi , cô với :
“Không , em dìu chị để chị quen từ từ. Anh chơi thì cứ trượt một vòng .”
Lương Mục Chi : “Vậy hai cẩn thận nhé, thì cứ một lúc cũng , ngay.”
Hắn đeo kính bảo hộ xuất phát, Hứa Chi theo bóng lưng , đầu với Trần Tịnh:
“Vừa nãy em thấy ở đây vẻ thuê huấn luyện viên trượt tuyết đấy để em hỏi giúp chị nhé?”
Trần Tịnh lắc đầu: “Huấn luyện viên sẽ tạo áp lực cho chị.”
Hứa Chi hết lời để .
Trần Tịnh: “Không , chúng cứ chậm vài bước , chị nghĩ chị .”
Nói xong, cô buông một tay khỏi cánh tay Hứa Chi, cầm gậy trượt, cọ cọ xuống mặt tuyết:
“Chị học cách dùng gậy trượt để bộ .”
Cứ thế, Hứa Chi dìu Trần Tịnh nhích từng bước với tốc độ rùa bò về phía .
Đi một lúc, Trần Tịnh dừng , thở hổn hển: “Căng thẳng đến toát cả mồ hôi .”
Hứa Chi gì.
Trần Tịnh tháo kính bảo hộ , cô hỏi: “Tiểu Chi Tử, em vui ?”
Hứa Chi: “Không .”
“Chị thấy em vui.” Ánh mắt Trần Tịnh mang theo vẻ dò xét: “Có vì những lời Mục Chi trong nhà hàng lúc nãy ?”
Hứa Chi im lặng.
Cô nhạy cảm nhận thái độ của Trần Tịnh khác hẳn khi mặt Lương Mục Chi. Cô chuyện với Trần Tịnh nữa nhưng vị trí hai đang lúc , ngay lưng Trần Tịnh là một con dốc, cô cũng thể hất Trần Tịnh .
Trần Tịnh :
“Thực em cần để ý quá những lời đó . Mục Chi đối với em thế nào, trong lòng em tự rõ, đối với bạn bè quá , đến mức khiến chị ghen tị. Lần em chạy đến quán bar điện thoại của , tìm em suốt cả đêm...”
Hứa Chi cảm thấy lời đầy ẩn ý, cô kìm nhíu mày.
Trần Tịnh bỗng hỏi cô: “Em Mục Chi quan trọng với chị thế nào ?”
Cô khó hiểu Trần Tịnh.
“Chị vốn sống dật dờ như cái xác hồn nhưng khiến chị sống .” Ánh mắt Trần Tịnh rực lửa, gần như điên cuồng:
“Cho nên chị thể mất , chị bắt buộc ở bên mãi mãi.”
Hứa Chi định mở miệng thì thấy Trần Tịnh thêm một câu: “Em đừng trách chị.”
Cô còn kịp phản ứng thì Trần Tịnh bỗng buông tay.
Hứa Chi c.h.ế.t lặng.
Cô vốn hề nắm lấy Trần Tịnh từ đầu đến cuối là Trần Tịnh bám chặt lấy tay cô, cô chỉ phối hợp. Bây giờ Trần Tịnh buông tay, trọng lực cánh tay cô biến mất ngay lập tức.
Mọi thứ mắt diễn như một thước phim chậm nhưng vô cùng hỗn loạn. Cơ thể Trần Tịnh trượt nhanh về phía , lưng cô là con dốc thoải, cô buông gậy trượt, ván trượt trơn trượt tuyết, nhanh cô mất thăng bằng, ngã nhào xuống tuyết.
Lại do quán tính, cơ thể lăn vài vòng đập mạnh một gốc cây sam bên cạnh.
Xung quanh tiếng la hét, phản ứng nhanh chạy tới xem xét tình hình của Trần Tịnh.
Còn Hứa Chi ngây Trần Tịnh sóng soài đằng xa, dường như hiểu chuyện gì xảy .