Dụ Hoặc Đêm Xuân: Tổng Tài Phúc Hắc và Tiểu Thư Ngoan Ngoãn - Chương 41: Lương Mục Chi nhìn thẳng phía trước, lướt qua người cô

Cập nhật lúc: 2025-12-21 10:02:55
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KxY0tWG9Y

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi Lương Mục Chi nhận điện thoại và vội vã , mấy nhân viên của khu trượt tuyết đang khiêng Trần Tịnh lên cáng để đưa ngoài.

Hứa Chi cũng tháo ván trượt, theo phía .

Lương Mục Chi tháo ván trượt với tốc độ nhanh nhất, vội vàng chạy theo, việc đầu tiên là xem xét tình hình của Trần Tịnh.

Trần Tịnh tỉnh táo, cáng sắc mặt trắng bệch, nước mắt lưng tròng, tay ôm lấy cổ tay trái, thấy Lương Mục Chi liền tủi gọi một tiếng: 

“Mục Chi... em đau quá.”

“Không , ở đây trung tâm y tế để bác sĩ xem .” Lương Mục Chi an ủi cô

“Em va ?”

“Cánh tay, cả lưng em nữa, đều đau lắm...” Trần Tịnh nức nở một tiếng, mồ hôi lạnh túa trán: 

“Em cảm giác xương em gãy ...”

Cáng đưa lên xe của khu du lịch, Lương Mục Chi cũng lên, nắm lấy tay của Trần Tịnh, ánh mắt đầy xót xa: 

“Sẽ thôi, chúng sắp đến nơi ... Em chịu khó một chút nhé.”

Giọng điệu như đang dỗ dành trẻ con, tay còn vuốt ve trán Trần Tịnh.

Không gian xe hạn, Hứa Chi thấy còn chỗ nữa.

Tuy nhiên cũng chẳng ai hỏi đến cô, chẳng ai để ý đến cô, tất cả đều vây quanh Trần Tịnh, bao gồm cả Lương Mục Chi. Hắn thậm chí còn bố thí cho cô một ánh .

Xe chạy về phía trung tâm y tế, Hứa Chi chôn chân tại chỗ, đầu óc cô lúc vẫn còn hỗn loạn. Bên tai văng vẳng câu cuối cùng của Trần Tịnh nhưng thể phân tích và suy nghĩ gì.

từng trải qua chuyện như thế , những cô gặp đây, dù với cô, ít nhất thái độ cũng rõ ràng nhưng Trần Tịnh thì khác.

Trung tâm y tế quả thực xa, ngay đối diện khách sạn, cuối cùng Hứa Chi bộ sang đó.

Bác sĩ chụp X-quang và kiểm tra cho Trần Tịnh, kết luận là nứt xương cánh tay, di lệch nhẹ. Xương bả vai trái va đập, tuy nứt nhưng lưng bầm tím diện rộng, nguy cơ nhiễm trùng cao, ngoài còn một vết trầy xước ngoài da, may mắn là tổn thương đến nội tạng.

Trường hợp cần nắn xương thủ công, Hứa Chi định bước cửa phòng điều trị thì thấy tiếng la hét t.h.ả.m thiết của Trần Tịnh vọng từ bên trong.

Lương Mục Chi dỗ dành Trần Tịnh: “Bé ngoan, em chịu khó một chút sẽ nhanh xong thôi.”

Bước chân Hứa Chi dừng ở cửa, vẻ mặt chút thất thần.

Trần Tịnh đang lóc nức nở.

Hứa Chi lùi khỏi phòng điều trị, đợi ở cửa.

Một lúc , cánh tay Trần Tịnh cố định xong, cô đẩy sang phòng bệnh để truyền dịch.

Sau khi y tá rời , Hứa Chi ở cửa phòng bệnh, trong, cô thấy cuộc trò chuyện giữa Lương Mục Chi và Trần Tịnh.

Lương Mục Chi: “Còn đau ?”

“Đau lắm.” Giọng Trần Tịnh yếu ớt, vẫn còn vương chút nức nở: “Em tưởng em c.h.ế.t chứ... May mà ở đây.”

Lương Mục Chi nắm chặt bàn tay thương của Trần Tịnh: 

“Bác sĩ kê t.h.u.ố.c giảm đau cho em , truyền cùng dịch, lát nữa sẽ hết đau thôi.”

Trần Tịnh ngấn lệ gật đầu, trông ngoan ngoãn.

Lúc Lương Mục Chi mới nhớ hỏi cô : “Anh bảo em tại chỗ tập vững và cho quen , em thế nào mà đ.â.m sầm gốc cây dốc thế?”

“Em...” Trần Tịnh mặt :

“Anh cũng Hứa Chi thích em mà, cô vẻ ghét em chạm . Lần ở trong xe cũng thế, em chỉ khoác tay cô thôi mà cô hung dữ bảo em buông ... em vững, em sợ mà, lúc bám thể em mạnh tay chút. Em ngờ cô bài xích em chạm đến thế...”

dừng đúng lúc, lén quan sát sắc mặt Lương Mục Chi.

Sắc mặt Lương Mục Chi xanh mét, môi mím chặt, khí áp cực thấp: “Cho nên cô hất tay em , đúng ?”

Trần Tịnh c.ắ.n môi: “Cũng thể trách cô , lúc đó em hoảng quá, gậy trượt cũng cầm chắc, nếu thì cũng chẳng đến nỗi trượt xuống .”

Lương Mục Chi nhíu chặt mày: “Anh , em nghỉ ngơi .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/du-hoac-dem-xuan-tong-tai-phuc-hac-va-tieu-thu-ngoan-ngoan/chuong-41-luong-muc-chi-nhin-thang-phia-truoc-luot-qua-nguoi-co.html.]

Chẳng bao lâu , lẽ do tác dụng của thuốc, Trần Tịnh ngủ .

Lương Mục Chi rời khỏi phòng bệnh, vẫn luôn túc trực bên cạnh Trần Tịnh, mãi đến chập tối, mới từ phòng bệnh , về phía trạm y tá.

Hứa Chi ghế dài ở hành lang, thấy liền lập tức dậy.

Cô há miệng, kịp phát tiếng thì Lương Mục Chi thẳng phía , lướt qua cô như thể thấy cô.

Hứa Chi sững sờ tại chỗ, bàn tay buông thõng bên từ từ nắm chặt.

Lương Mục Chi đến trạm y tá để yêu cầu chế độ chăm sóc đặc biệt cho Trần Tịnh.

Thông thường, với mức độ chấn thương của Trần Tịnh thì cần thiết như nhưng Lương Mục Chi kiên quyết yêu cầu.

Trạm y tá nhanh chóng sắp xếp y tá đến phòng bệnh của Trần Tịnh.

Lương Mục Chi từ trạm y tá cửa phòng bệnh, Trần Tịnh thêm một lúc mới tới, lúc mới gọi Hứa Chi một tiếng: 

“Hứa Chi.”

Tim Hứa Chi thắt .

Giọng điệu nghiêm nghị, gọi cả họ tên cô - điều từng đây.

Hắn chằm chằm cô vài giây : “Ra ngoài chuyện.”

Nói xong, sải bước dài khỏi trung tâm y tế.

Hứa Chi theo , trong lòng thấp thỏm yên.

Lúc nãy ở cửa phòng bệnh, những lời Lương Mục Chi và Trần Tịnh , cô đều thấy hết.

Có lẽ lúc đó cô nên xông phòng bệnh đối chất với Trần Tịnh. Thế nhưng lúc đó đầu óc cô trống rỗng, cô thậm chí thể suy nghĩ gì.

tại Trần Tịnh như nhưng ở đây một lúc, não bộ chậm chạp hoạt động trở , cuối cùng cô cũng hiểu câu “em đừng trách chị” của Trần Tịnh ý nghĩa gì.

... Tất cả đều trong kế hoạch của Trần Tịnh.

Nghĩ thông suốt, Hứa Chi lạnh toát cả .

Trần Tịnh cảm thấy cô là mối đe dọa nên nhất định chia rẽ khiến cô và Lương Mục Chi trở mặt thành thù.

Đây là đầu tiên cô gặp chuyện như thế , xử lý nhưng...

bóng lưng cao lớn phía , Lương Mục Chi quen cô hơn hai mươi năm , chẳng lẽ cô là như thế nào ?

Dù cô thích Trần Tịnh thì cũng sẽ đẩy một trượt tuyết như Trần Tịnh xuống dốc. Từ nhỏ đến lớn, ngay cả việc ghét ai cô cũng kiềm chế, cãi với khác chỉ đếm đầu ngón tay, huống chi là chuyện tổn thương khác như .

Hai một một , đến tận bãi cỏ bên cạnh cổng chính trung tâm y tế, Lương Mục Chi mới dừng bước.

Hắn , đối diện với Hứa Chi, hỏi: “Tại Trần Tịnh trượt từ dốc xuống?”

Hứa Chi mím môi, hít sâu một mới mở miệng: “Chị một tay cầm gậy trượt, một tay nắm lấy cánh tay em, đến chỗ đó thì dừng vài câu...”

do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn thuật nguyên văn những lời Trần Tịnh cho Lương Mục Chi

“Chị xong câu 'em đừng trách chị' thì bỗng nhiên buông tay ngã ngửa đó cứ thế trượt xuống.”

Lương Mục Chi rũ mắt, dường như đang suy nghĩ, một lúc lâu , hỏi: 

“Vậy là bảo em dẫn cô nhưng em vẫn luôn nắm tay giữ cô , đúng ?”

Hứa Chi sững sờ, vài giây , cô cúi đầu, giọng nhỏ : “Vâng.”

“Lúc cô trượt xuống, em cũng kéo cô .”

“Lúc đó em phản ứng kịp!” Hứa Chi nhịn , kích động cao giọng: 

“Em dọa sợ, em ngờ chị như !”

Lương Mục Chi ngước mắt liếc cô:

“Anh cũng ngờ, em Trần Tịnh sợ đau thế nào , y tá tiêm t.h.u.ố.c cô cũng sợ, thế mà cô tự trượt từ dốc xuống? Cô ngã xuống sẽ thương ?”

Hứa Chi ẩn ý trong lời của , tim cô lạnh ngắt: “Ý là gì?”

 

Loading...