Dụ Hoặc Đêm Xuân: Tổng Tài Phúc Hắc và Tiểu Thư Ngoan Ngoãn - Chương 42: Bây giờ nói ra, tình yêu cũng trở nên nhơ nhuốc

Cập nhật lúc: 2025-12-21 10:03:04
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6faOPXua5A

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Trần Tịnh bao giờ để ý đến việc và em qua .” Lương Mục Chi Hứa Chi với ánh mắt lạnh lùng:

“Kể cả tìm em cả đêm, cô cũng hề than vãn một câu còn hỏi tìm thấy em . Cô bảo con gái ở bên ngoài qua đêm nguy hiểm, cô còn lo lắng cho sự an của em.”

Hứa Chi cứng đờ tại chỗ, những lời , cô chỉ thấy nực .

“Anh em thích cô , em thể hiện rõ ràng. Lần ở trong xe , cô chủ động , kết quả đổi là sự lạnh nhạt của em. Cô chỉ khoác tay em một cái mà em hận thể hất cô ngay, em nhịn lâu lắm ?”

Hắn chằm chằm cô:

“Hay là vì em là gái ngoan nhàm chán nên em tính luôn món nợ lên đầu cô ?”

Hứa Chi siết chặt nắm đấm, cơ thể run lên kiểm soát.

“Em .” Cô nghiến răng: “Dù tin thì em hề hất tay chị .”

Lương Mục Chi im lặng.

Hắn thấy đôi mắt đỏ hoe của Hứa Chi, thấy khuôn mặt tái nhợt của cô nhưng giờ phút , trong đầu chỉ hình ảnh Trần Tịnh mặt cắt còn giọt m.á.u giường bệnh.

Hứa Chi : “Lương Mục Chi, quen em hơn hai mươi năm , hơn hai mươi năm...”

Cổ họng cô nghẹn như nhét một cục bông, khó khăn lắm mới tiếp

“Em là như thế nào, em tưởng hiểu rõ nhất chứ.”

Lương Mục Chi vẫn gì.

Nước mắt Hứa Chi chực trào, ánh mắt vẫn bướng bỉnh chịu khuất phục:

, em thừa nhận em thích Trần Tịnh, em cũng thừa nhận em nắm tay chị , bởi vì chị đang bám chặt lấy tay em. Em cứ tưởng chị sẽ buông tay nhưng chị buông tay, chị tự trượt xuống, em hề hất chị !”

Lương Mục Chi bỗng nhiên bật .

Nụ mang đầy vẻ chế giễu.

Hứa Chi chút hồn: “Anh cái gì?”

Cô đang nghiêm túc giải thích, cô nỗ lực chứng minh sự trong sạch của , chuyện buồn lắm ?

Cô sắp thở nổi nữa .

“Anh quen em hơn hai mươi năm, cũng luôn cho rằng hiểu em nhưng dạo gần đây...”

Lương Mục Chi dừng một chút, ánh mắt cô càng thêm thâm trầm:

“Em luôn những chuyện thể nào hiểu nổi. Những chuyện mà theo thấy, Hứa Chi tuyệt đối sẽ . Em uống rượu qua đêm với đàn ông, em gọi Lương Cẩm Mặc là , em kiếm chuyện cãi với vô cớ, sắp nhận em nữa .”

Hứa Chi kìm nén nhưng nước mắt vẫn tự chủ mà trào , lăn dài má.

Lương Mục Chi thấy nước mắt của cô, im lặng một lát mặt :

“Anh em là gái ngoan, lẽ cũng chỉ là do tưởng tượng thôi. Bất kể em bất mãn gì với thì cứ nhắm đây , Trần Tịnh vô tội.”

Hứa Chi chịu nổi nữa, cô thể chịu đựng thêm nữa.

Tầm mắt cô mờ rõ khuôn mặt mặt, rốt cuộc là ai đổi? 

Bao nhiêu năm qua, luôn ở bên cạnh cô mỗi khi cô buồn, rằng ở đây, rốt cuộc ?

“Tất cả đều là của em ?” Cô :

“Anh rõ em thích Trần Tịnh nhưng vì hẹn hò với chị , lôi em bình phong che mắt chú Lương và dì Lương.” 

“Anh luôn miệng coi em là bạn nhất là em gái nhưng em chỉ cảm thấy là một công cụ! Khi lợi dụng em, từng nghĩ đến cảm nhận của em !”

Cô tức giận đến run , hét lên.

Lương Mục Chi vẫn im lặng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/du-hoac-dem-xuan-tong-tai-phuc-hac-va-tieu-thu-ngoan-ngoan/chuong-42-bay-gio-noi-ra-tinh-yeu-cung-tro-nen-nho-nhuoc.html.]

Đây là ven đường trong khu du lịch, qua tấp nập.

Trước đây Hứa Chi là coi trọng thể diện nhất, tuyệt đối sẽ chuyện cãi giữa đường thế nhưng bây giờ cô mặc kệ tất cả.

Cô sắp sụp đổ .

Trong khoảnh khắc , cô thậm chí hỏi , tại bao nhiêu năm qua luôn đùa chuyện sẽ cưới cô. Cô tin là thật, cô cô cứ ngỡ sẽ gả cho , cô ...

nhiều, nhiều nhưng cô sợ… Bây giờ , tình yêu cũng trở nên nhơ nhuốc.

đủ t.h.ả.m hại .

Lương Mục Chi vẫn giữ vẻ bình tĩnh, : “Anh tưởng em cũng đến đây chơi, chẳng mùa hè em đến lúc đó sẽ ? Anh đưa em cũng là sai ?”

Hứa Chi đưa tay lên, dùng mu bàn tay quệt nước mắt lung tung, ngước mắt lên Lương Mục Chi.

Trái ngược với sự kích động của cô, tỏ bình thản.

Điều càng cô trông giống như một đàn bà đanh đá vô lý.

Cô còn nhiều điều nhưng cô cãi nữa.

Cô nhắm mắt , nước mắt lăn dài: “Có dù em cũng sẽ tin em đúng ?”

Một lúc lâu , Lương Mục Chi :

“Anh chỉ tin những gì mắt thấy. Anh thấy Trần Tịnh nhiệt tình với em nhưng em luôn bài xích cô . Anh thấy em đầy bất mãn với . Em đúng, lẽ , thực sự nên đưa em cùng.”

Hứa Chi dùng tay áo lau nước mắt, chất vải áo khoác gió cứng, cọ khóe mắt cô đau rát.

Lau xong, cô mở miệng, giọng khàn : “Anh đưa thẻ phòng cho em, cho em mượn thẻ phòng một chút ? Em lấy đồ của .”

Lương Mục Chi: “Anh cùng em về phòng, cũng cần lấy một đồ dùng cho Trần Tịnh.”

Suốt quãng đường về khách sạn, ai câu nào.

Quẹt thẻ lên lầu, Hứa Chi phòng ngủ của , đóng cửa quần áo. Cô rửa mặt, thu dọn đồ đạc xong bước , thấy Lương Mục Chi đang ở phòng khách gọi điện thoại cho Trần Tịnh.

Hắn chỉ tranh thủ liếc cô một cái.

chào tạm biệt , thẳng thang máy ấn nút xuống lầu.

Một xuống lầu, Hứa Chi khỏi khách sạn, men theo con đường lúc đến, về phía cổng chính khu du lịch.

Trời nhanh chóng tối sầm .

Đèn đường bật sáng, nhiệt độ ban đêm ở khu trượt tuyết thấp, cũng ít, một cô lẻ loi bước bên vệ đường.

Ngoài tiếng bước chân trở nên rõ ràng còn tiếng nức nở.

Không từ lúc nào, nước mắt giàn giụa mặt.

Hứa Chi lau, cô cố chấp bước từng bước về phía .

Một chiếc xe ngược chiều tới, đèn pha chói mắt, cô cúi đầu xuống. Xe lướt qua, cô ngẩng đầu lên, mới hai bước thì chiếc xe đó lùi , giảm tốc độ ngay bên cạnh cô và hạ kính cửa sổ xuống.

sang nhưng tầm quá mờ ảo, chỉ lờ mờ thấy đó là một đàn ông.

Lương Cẩm Mặc cau mày, khuôn mặt Hứa Chi tèm lem nước mắt còn đang nức nở.

Anh trực tiếp mở cửa xe: “Lên xe.”

Hứa Chi thấy giọng của cũng tại , bỗng nhiên bao nhiêu tủi ùa về trong lòng, cô há miệng, giọng khản đặc gọi: 

“Anh Cẩm Mặc...”

Lương Cẩm Mặc tiếng gọi của cô cho tê dại cả cõi lòng.

Giọng mềm mỏng hơn một chút: “Bên ngoài lạnh lắm, lên xe .”

Loading...