Dụ Hoặc Đêm Xuân: Tổng Tài Phúc Hắc và Tiểu Thư Ngoan Ngoãn - Chương 43: Anh nói: “Tối nay tôi không đi nữa”

Cập nhật lúc: 2025-12-21 10:03:14
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AUn6ybjZTu

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lương Cẩm Mặc đến đây cũng là vì chương trình mua vé trực tuyến của khu trượt tuyết.

Hứa Chi lên xe, mất một lúc lâu mới lau khô nước mắt và định cảm xúc, thấy xe đang chạy về hướng khách sạn, cô xuống, cô

“Hay là... em xuống xe thôi, em đến khách sạn bên đó.”

Giọng cô đặc nghẹt vì , Lương Cẩm Mặc thẳng phía , dừng xe: 

“Ở đây mới khai trương lâu, bảy giờ tối là còn xe nữa. Bây giờ em cổng khu du lịch cũng xe về trung tâm thành phố .”

Hứa Chi cúi đầu gì nữa.

Cô cũng muộn, nơi cách xa trung tâm thành phố là điểm du lịch mới mở, giao thông thuận tiện lắm.

Lúc đó cô nóng đầu bỏ , đơn thuần là khách sạn đó. Cô thậm chí thuê phòng khác trong cùng khách sạn, chỉ rời , tránh xa Lương Mục Chi và Trần Tịnh càng xa càng .

Lần đầu tiên trong đời vu oan như , cô thực sự tức điên lên.

Sống mũi cay cay, Lương Mục Chi dường như chẳng hề nghĩ đến việc cô bỏ sẽ , về trung tâm thành phố .

Hắn gọi điện cho cô cũng nhắn tin, cô khác hẳn những mâu thuẫn đây của họ.

Một lúc lâu , Lương Cẩm Mặc lên tiếng: “ phụ trách ở đây , ngoài khách sạn còn một khu vực nhà nghỉ dưỡng, để hỏi xem .”

Anh đeo tai Bluetooth một bên, gọi điện thoại.

Sau khi cúp máy, xe đầu đổi hướng, Hứa Chi hỏi: “Bên đó ở ạ?”

“Anh , chúng qua xem thử.” Lương Cẩm Mặc : “ xa, ở tận phía Nam khu du lịch.”

Hứa Chi: “Xa cả, em chỉ là ở khách sạn thôi.”

Lương Cẩm Mặc im lặng một lát hỏi: “Đi cùng Lương Mục Chi ?”

Hứa Chi co trong ghế da, nhỏ giọng đáp:

“Không em đến... Là bố em, công ty nhà em thuận lợi lắm, dự án thiếu vốn, bố em em và Lương Mục Chi ở bên , hai nhà kết thông gia sẽ lợi cho việc ông vay vốn gọi đầu tư. Ông lệnh bắt em .”

Lương Cẩm Mặc: “Em với ông là Lương Mục Chi bạn gái ?”

“Lương Mục Chi cho em .” Hứa Chi cúi đầu, tâm trạng vẫn thấp:

“Bạn gái tên là Trần Tịnh, là con gái của một quan tham ô bắt ở Bắc Thành hai năm . Chú Lương và dì Lương vẫn đang qua với Lương Mục Chi. Họ cấm tiệt Lương Mục Chi qua với Trần Tịnh, nếu em với bố em thì chú Lương và dì Lương sẽ ngay.”

Đôi mắt Lương Cẩm Mặc tối sầm : “Em định giữ bí mật cho Lương Mục Chi mãi ?”

Hứa Chi ngoài cửa sổ xe, vài giây mới : “Em .”

“Em và Lương Mục Chi... lẽ ngay cả bạn bè cũng nữa.”

Khóe môi cô nhếch lên nụ chua chát và tự giễu:

“Hôm nay ở bãi trượt tuyết, Trần Tịnh trượt từ dốc xuống thương. Cô với Lương Mục Chi là do em hất tay cô . Lương Mục Chi tin cô , ...”

Cô mấp máy môi nhưng tiếp nữa.

Mặc dù là cô tự đề nghị rời nhưng cô rõ, hôm nay là Lương Mục Chi đuổi cô .

Lương Cẩm Mặc hỏi thêm nữa, trong xe trở nên yên tĩnh.

Khu nhà nghỉ dưỡng của khu trượt tuyết hiện tại mở cửa đón khách, phụ trách trực ban khu Nam từ phòng trực ban đón Lương Cẩm Mặc.

“Tiểu Lương tổng, đến . Trần tổng với ở nhà nghỉ dưỡng, xin báo cáo tình hình một chút, thể chịu thiệt thòi . Hiện tại nhà nghỉ dưỡng chúng dọn dẹp xong chỉ một căn khá nhỏ dùng nhà mẫu trưng bày, những căn lớn khác vẫn dọn dẹp xong .”

Lương Cẩm Mặc cau mày: “Nhỏ cỡ nào?”

Người đó liếc Hứa Chi, ngập ngừng một chút đáp: “Thì... là loại dành cho khách du lịch một , nhà lắp ghép cao cấp một phòng ngủ một phòng khách. yên tâm, cơ sở vật chất bên trong thiện hết .”

Lương Cẩm Mặc sang Hứa Chi: “Ở ?”

Hứa Chi ngờ tìm chỗ ở ngoài khách sạn ở đây khó đến thế, cô ngại phiền Lương Cẩm Mặc thêm nữa nên với

“Ở ạ.”

Hai đưa đến căn nhà nghỉ dưỡng nhỏ bé .

Thực môi trường khá , trang trí theo phong cách tối giản hậu hiện đại, phòng ốc dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả chăn ga gối đệm mới tinh cũng chuẩn sẵn, chỉ là lạnh.

Người phụ trách bật điều hòa lên, :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/du-hoac-dem-xuan-tong-tai-phuc-hac-va-tieu-thu-ngoan-ngoan/chuong-43-anh-noi-toi-nay-toi-khong-di-nua.html.]

“Sẽ ấm lên nhanh thôi ạ, ở đây cũng bình nóng lạnh, tắm rửa gì cũng tiện. Lãnh đạo chúng dự định khu vực đều sẽ đặt loại nhà nghỉ dưỡng thế , đến lúc đó sẽ loại dành cho các cặp đôi, gia đình ba còn loại hai tầng, nhiều phòng ngủ nữa...”

Người phụ trách và Lương Cẩm Mặc trò chuyện về quy hoạch xây dựng khu du lịch còn Hứa Chi dạo một vòng quanh nhà.

Đến khi cô phòng khách, Lương Cẩm Mặc cho phụ trách rời .

Anh đang cầm điện thoại chuyện, cô vài câu, cảm giác đầu dây bên hình như là Chu Hách.

Đợi cúp máy, cô hỏi: “Anh định tìm Chu Hách ? Có đang ở cùng Dương Tuyết tại khách sạn bên ?”

Mặt Lương Cẩm Mặc đen : “Bọn họ ở trong phòng khách sạn, năm đều uống say hết .”

Anh đến tìm Chu Hách bàn công việc nhưng bàn bạc gì với mấy con ma men chứ.

Hứa Chi nhớ đến Dương Tuyết và Chu Hách, : “Chu Hách và Dương Tuyết... hai họ chắc khá hợp đấy.”

Lương Cẩm Mặc bỏ điện thoại túi áo, cô hỏi: “Em ở một ?”

Hứa Chi ngẩn gật đầu.

Biểu cảm của cô chút cứng ngắc.

Lương Cẩm Mặc: “Ở đây chỉ ở một , sang khách sạn.”

Hứa Chi vẫn gật đầu.

Lương Cẩm Mặc ngoài, cô theo đến cửa, mở cửa, cô gọi: “Anh Cẩm Mặc.”

Bước chân khựng , đầu .

Cô c.ắ.n môi : “Cảm ơn .”

Lương Cẩm Mặc dặn dò: “Mặc dù ở đây bảo vệ nhưng dù cũng là khu vực mở cửa đón khách, khá ít, em khóa cửa cẩn thận, rèm cửa sổ sát đất cũng kéo , vấn đề gì thì gọi cho .”

Hứa Chi đáp: “Vâng.”

Lương Cẩm Mặc bước ngoài và đóng cửa .

Hứa Chi bên cửa sổ sát đất, theo hướng rời .

Ở đây ngay cả đèn đường cũng bật mấy cái, nhanh bóng dáng đàn ông chìm bóng tối.

Vai Hứa Chi chùng xuống, thành phố băng tuyết theo quy hoạch của khu du lịch vẫn xây dựng từ đây đúng là khu vực đất trống quy hoạch đó.

Bỗng nhiên, cô cảm thấy như đang một giữa nơi hoang vu, cả thế giới dường như bỏ rơi cô.

Lương Cẩm Mặc trở xe nhưng lái ngay.

Anh hạ cửa kính xe xuống, châm một điếu thuốc, ngoài cửa sổ về hướng nhà nghỉ dưỡng nhưng...

Tầm phòng trực ban che khuất từ đây thấy căn nhà Hứa Chi đang ở.

Khu vực đang phát triển hoang vắng, ánh sáng lờ mờ, đôi mắt thâm trầm khó đoán.

Hút nửa điếu thuốc, dụi tắt, lấy một chiếc túi giấy từ hộc để đồ trong xe .

Anh xuống xe, khóa cửa xe , xách túi giấy bộ phía nhà nghỉ dưỡng.

Đến gần nhà nghỉ dưỡng, Lương Cẩm Mặc bước chậm .

Rèm cửa kéo, ánh sáng trong phòng hắt ngoài, thứ trong phòng khách đều thấy rõ mồn một.

Anh thấy Hứa Chi ghế sofa, cong xuống, mặt vùi lòng bàn tay, bờ vai run lên bần bật.

Bước chân dừng , cứ thế ở một cách xa gần, lặng lẽ cô gái đang trong nhà.

Cảm giác về thời gian trở nên mơ hồ, bao lâu trôi qua, đầu ngón tay trở nên lạnh buốt, bước tới cửa, đặt tay lên nắm cửa vặn nhẹ, cửa mở .

Anh bảo cô khóa cửa kéo rèm, cô chẳng lọt tai chữ nào.

Trong nhà Hứa Chi giật , lập tức ngẩng đầu .

Thấy là Lương Cẩm Mặc, cô thở phào nhẹ nhõm vô cùng bối rối, dậy dùng mu bàn tay quệt nước mắt lung tung mặt: 

“Anh, ...”

Lương Cẩm Mặc bước , đặt túi giấy lên bàn , đó qua khóa cửa và kéo hết rèm cửa sổ sát đất .

Lúc mới cô, : “ nữa.”

Loading...