Dụ Hoặc Đêm Xuân: Tổng Tài Phúc Hắc và Tiểu Thư Ngoan Ngoãn - Chương 44: “Vẫn muốn ở bên Lương Mục Chi sao?”

Cập nhật lúc: 2025-12-21 10:12:12
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hứa Chi phản ứng kịp: “Gì cơ ạ?”

“Tối nay nữa.” Lương Cẩm Mặc tới, xuống đầu của ghế sofa: 

ngủ sofa.”

Hứa Chi ngơ ngác: “Tại ?”

Trên lông mi cô vẫn còn vương những giọt nước mắt, phản chiếu ánh đèn lấp lánh. Tay Lương Cẩm Mặc khẽ nắm , nghĩ thầm thế .

Anh : “Qua đó cũng bàn công việc, Chu Hách uống say .”

Hứa Chi cảm thấy đây thể coi là lý do để ngủ nhưng...

Căn nhà vẫn là do tìm giúp, cô cũng ngại qua cầu rút ván đuổi .

Anh ngủ sofa cô ngủ phòng ngủ, nghĩ kỹ thì cũng giống như ở căn hộ khách sạn , vẻ cần quá câu nệ nhưng cảm giác vẫn chút vi diệu khác thường.

Lương Cẩm Mặc đưa mắt chỉ chiếc túi giấy bàn : “Lúc khỏi thành phố mua cơm hộp, ăn. Ở đây lò vi sóng hâm nóng , em ăn chút gì .”

Vì chuyện Trần Tịnh mà cô chẳng yên suốt buổi chiều, đoán cô vẫn ăn cơm.

Bếp và phòng khách thông , gian mở, Hứa Chi cầm hộp cơm hâm nóng, những suy nghĩ hỗn loạn dần lắng xuống.

Lương Cẩm Mặc đến , cô còn tâm trạng lóc nữa, hơn nữa...

Cảm giác cả thế giới bỏ rơi cũng vì sự xuất hiện của mà tan biến.

Trong nhà thêm một , suy cho cùng vẫn khác hẳn.

Lò vi sóng kêu “ting” một tiếng báo hiệu xong, Hứa Chi mở lò, lơ đễnh đưa tay .

“Cẩn thận!” Lương Cẩm Mặc bật dậy khỏi ghế sofa rảo bước tới nhưng vẫn chậm một bước.

Ngón tay Hứa Chi chạm hộp nhựa nóng hổi liền rụt ngay lập tức, cô hít hà một , suýt nữa thì hét lên vì bỏng.

Lương Cẩm Mặc cau mày, chộp lấy tay cô kéo đến bồn rửa bát, mở vòi nước xả ngón tay bỏng đỏ của cô.

Dòng nước lạnh buốt dịu cơn đau rát, một lát Hứa Chi mới nhận tình huống hiện tại mờ ám.

Người đàn ông lưng cô, tay nắm lấy tay của cô để vòi nước, tay trái vòng qua cô điều chỉnh lượng nước.

Cả cô như bao trùm trong lòng , nhỏ bé vô cùng.

Cô lập tức căng thẳng, trong khoảnh khắc, ký ức về đêm say rượu hôm đó ùa về trong tâm trí.

Những suy nghĩ khác đều đ.á.n.h bay, cô nhớ đêm hôm đó trở về, cô mất ngủ một lúc, đến gần sáng mơ một giấc mơ.

Cô mơ thấy ghế sofa, Lương Cẩm Mặc, chỉ là trong mơ thực sự hôn xuống...

Mấy ngày nay cô dám nhớ giấc mơ hổ , cô bao giờ phát hiện khao khát đến thế?

Tim đập thình thịch, cô thậm chí còn cảm thấy đau ở đầu ngón tay nữa, sự chú ý đều dồn nơi tiếp xúc…

Người đàn ông nắm tay cô, lớp vải áo cọ xát nhẹ nhàng, lồng n.g.ự.c gần như áp sát lưng cô.

ngửi thấy mùi hương gỗ lạnh lẽo pha lẫn mùi t.h.u.ố.c lá thoang thoảng.

Đó là một mùi hương khiến tim cô loạn nhịp.

“Còn đau ?” Anh bất ngờ lên tiếng.

Giọng trầm thấp từ tính của đàn ông vang lên bên tai, Hứa Chi cảm thấy tai tê dại, cô lí nhí đáp: 

“Cũng... cũng đỡ ạ.”

Lương Cẩm Mặc vẫn buông tay.

Nước vẫn đang chảy.

thấy : “Em nên cẩn thận chút.”

Khi đàn ông chuyện, cô thể cảm nhận lồng n.g.ự.c rung động nhẹ.

gì, theo bản năng co , kết quả càng dính sát hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/du-hoac-dem-xuan-tong-tai-phuc-hac-va-tieu-thu-ngoan-ngoan/chuong-44-van-muon-o-ben-luong-muc-chi-sao.html.]

chỗ trốn, lẽ cô nên mở miệng bảo buông . , đầu óc cô trống rỗng, thể suy nghĩ gì.

Anh bỗng hỏi: “Vẫn ở bên Lương Mục Chi ?”

Câu hỏi thì cần suy nghĩ, cô lắc đầu: “Sao thể chứ.”

Anh dùng tay trái tắt nước.

Căn phòng trở nên yên tĩnh, bàn tay đang nắm tay cô siết chặt hơn một chút hỏi: 

“Vậy cân nhắc khác ?”

Hứa Chi cảm thấy bàn tay chạm bắt đầu nóng lên, cô trả lời câu hỏi thế nào.

Tim đập càng lúc càng nhanh như nhảy khỏi lồng ngực.

lúc cô căng thẳng thì tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng trong phòng.

Lương Cẩm Mặc buông tay cô , lùi giữ cách.

Hứa Chi cảm nhận nỗi hụt hẫng vi diệu đó, cô ngẩn ngơ hai giây mới nhận là điện thoại của đang reo.

Cô luống cuống về phía ghế sofa, lấy điện thoại từ trong túi xách .

Cuộc gọi đến từ Hứa Hà Bình.

Cuộc gọi kéo cô trở về hiện thực tàn khốc, cô rõ Hứa Hà Bình gọi lúc là để hỏi chuyện gì. Đại khái cũng chỉ là hỏi xem cô và Lương Mục Chi tiến triển thuận lợi .

Cô và Lương Mục Chi những tiến triển mà quan hệ còn đến mức từng .

máy, chuyển sang chế độ im lặng.

Quay đầu thấy Lương Cẩm Mặc bưng hộp cơm đặt lên bàn , thấy cô ý định điện thoại,

“Ăn chút gì .”

Chỉ một suất cơm hộp, dù lúc đến cũng ngờ sẽ gặp cô.

Hộp nhựa chia hai tầng, Hứa Chi chia cơm thành hai phần, đẩy một phần đến mặt : “Cùng ăn ạ.”

Lương Cẩm Mặc từ chối.

Hai cứ thế ghế sofa chia một suất cơm hộp.

Quá trình ăn uống diễn trong im lặng, Hứa Chi cảm thấy trái tim thê lương hoảng loạn suốt cả buổi chiều của dường như cũng dần bình yên trở .

Dọn dẹp xong xuôi thì trời cũng muộn, Hứa Chi chuẩn rửa mặt, lúc lấy đồ dùng vệ sinh từ trong túi cô chợt nhớ đến một chuyện.

Lương Mục Chi đến giờ vẫn giữ hành lý cô để ở trường, vốn dĩ để cô mang về.

Cô rửa mặt trong nhà vệ sinh, trong gương, mắt sưng lên .

Lương Mục Chi đây khiến cô cảm thấy chỗ dựa nhưng bây giờ .

Tình bạn , dường như thực sự đến hồi kết.

lúc bình tĩnh , cô bỗng thấy vẫn còn may mắn, lúc gặp Lương Cẩm Mặc, ít nhất rơi cảnh chốn dung .

Rửa mặt xong , Hứa Chi chào Lương Cẩm Mặc một tiếng phòng ngủ.

Đóng cửa đồ ngủ, leo lên giường, kéo chăn thì cô chợt nhớ đến một việc.

Lương Cẩm Mặc ngủ sofa hình như chăn...

Cô đắn đo vài phút, xuống giường mở cửa phòng khách, thấy Lương Cẩm Mặc cũng rửa mặt xong, đang định xuống ghế sofa.

Chiếc ghế sofa nhỏ, chỉ dài mét năm mét sáu, cô ước lượng Lương Cẩm Mặc cao mét tám, ngủ ở đây thực sự chật chội.

Cô đề nghị: “Hay là ngủ giường , em ngủ sofa.”

Lương Cẩm Mặc vớ lấy chiếc áo khoác gió của định đắp tạm, : “Không cần .”

“Cần mà, cái đó...” Hứa Chi dùng tay hiệu chiều dài: “Anh dài hơn mà.”

Lương Cẩm Mặc sững sờ, liếc cô với ánh mắt phức tạp.

Loading...