Dụ Hoặc Đêm Xuân: Tổng Tài Phúc Hắc và Tiểu Thư Ngoan Ngoãn - Chương 46: Lương Mục Chi, hai mươi năm giữa em và anh, coi như chấm dứt từ ngày hôm qua rồi

Cập nhật lúc: 2025-12-21 13:59:23
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4LCTWaPiJo

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lương Cẩm Mặc cũng thấy Lương Mục Chi.

Tuy nhiên và Lương Mục Chi hầu như chuyện với . Lúc gặp mặt vẫn như xa lạ, cúi đầu, tiếp tục xem màn hình giám sát.

Hứa Chi cũng chỉ ngẩn lúc đầu khi thấy Lương Mục Chi, nhanh hồn, mặt tiếp tục xem camera.

chào Lương Mục Chi.

Sắc mặt Lương Mục Chi căng thẳng, một thiếu gia như bao giờ ngó lơ như .

Lương Cẩm Mặc bỗng chỉ một chỗ màn hình máy tính: “Đây , chắc là lúc sân.”

Hứa Chi cũng thấy, sự chú ý dồn màn hình giám sát.

Lương Mục Chi một lời, tới lưng họ, từ đây thấy màn hình máy tính.

Hứa Chi kéo thanh tiến trình lùi từng chút một, nhanh tìm thấy hình ảnh cô và Trần Tịnh dốc khi Lương Mục Chi trượt tuyết.

Tuy nhiên, camera góc nghiêng phía cô.

Chỉ thể thấy Trần Tịnh trượt lùi xuống chứ thấy tay của hai .

Sống lưng Hứa Chi cứng đờ, cô Lương Mục Chi cũng đang xem những hình ảnh .

Cô tìm kiếm ở các góc khác của khu vực nhưng mãi tìm góc nào hơn.

Để tránh che khuất tầm của du khách, khu vực trung tâm bãi trượt tuyết lắp đặt quá nhiều camera giám sát.

Cô day trán, hình ảnh Trần Tịnh ghé sát tai trong video, chính là lúc , Trần Tịnh câu “em đừng trách chị”.

video giám sát tiếng, cô cách nào chứng minh tất cả những điều với Lương Mục Chi.

Bầu khí im lặng c.h.ế.t chóc.

Rất lâu , Hứa Chi buông chuột , sang với Lương Cẩm Mặc: 

“Chúng thôi.”

Lương Cẩm Mặc: “Không xem nữa ?”

“Vâng, tìm thấy hình ảnh ích.” Khi dậy khỏi ghế, cô liếc Lương Mục Chi một cái: 

“Chuyện đành thôi.”

Lương Cẩm Mặc cũng dậy.

Hứa Chi bước thì cổ tay siết chặt.

Lương Mục Chi nắm lấy cổ tay cô: “Hứa Chi, chúng chuyện .”

Hứa Chi gì còn tiếp tục chỉ trích cô

Cô vô cảm hỏi ngược : “Hôm qua đủ ?”

Lương Mục Chi cau mày, liếc Lương Cẩm Mặc hỏi Hứa Chi: “Sao em dây dưa với nó nữa ?”

Hứa Chi ngờ sự chú ý của lệch lạc như , giọng cô bình tĩnh đáp: “Chuyện liên quan đến .”

Nghe , lửa giận trong lòng Lương Mục Chi bùng lên, ánh mắt Hứa Chi trở nên lạnh lẽo: 

“Sao em biến thành thế ?”

Hắn vẻ thất vọng về cô, giờ phút , cô bỗng thấy tê liệt, ngay cả sức lực để tranh cãi cũng , cô

“Con ai cũng sẽ đổi thôi.”

Thái độ bất cần đời càng khiến Lương Mục Chi chịu nổi, siết chặt cổ tay cô, lôi cô khỏi phòng giám sát.

Hứa Chi thấy đau, vặn cổ tay nhưng thoát .

Lương Cẩm Mặc đuổi theo, chặn Lương Mục Chi ở hành lang, vẻ mặt lạnh lùng trầm xuống: 

“Cô cùng .”

Lương Mục Chi , mỉa mai: “Mày là cái thá gì mà dám cản tao? Đừng tưởng mày việc trong công ty là thể chỉ tay năm ngón với tao. Tao mày cút khỏi Lương thị cũng chỉ là chuyện một câu thôi.”

Hứa Chi thì hoảng hốt.

thể liên lụy đến Lương Cẩm Mặc, cô c.ắ.n răng với : “Không ... Ở đây chuyện tiện, em ngoài với vài câu ngay, đợi em một chút.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/du-hoac-dem-xuan-tong-tai-phuc-hac-va-tieu-thu-ngoan-ngoan/chuong-46-luong-muc-chi-hai-muoi-nam-giua-em-va-anh-coi-nhu-cham-dut-tu-ngay-hom-qua-roi.html.]

Lương Cẩm Mặc cau mày, định gì đó thì Lương Mục Chi lôi Hứa Chi tiếp.

Lương Cẩm Mặc giơ tay ngăn Lương Mục Chi : “Cậu buông tay .”

Sắc mặt Lương Mục Chi lạnh lùng, nắm tay Hứa Chi càng chặt hơn.

Hứa Chi cảm thấy xương cổ tay sắp gãy vụn, cô thể nhịn nữa:

“Lương Mục Chi, em đồng ý ngoài chuyện với , còn thế nào nữa?! Có phế bỏ một cánh tay của em mới đủ để trút giận cho Trần Tịnh !”

Lương Mục Chi bừng tỉnh.

Hắn dùng sức quá mạnh, mặt Hứa Chi trắng bệch.

bao giờ chịu cúi đầu, động tác buông tay cũng giống như ghét bỏ mà hất tay cô .

Hứa Chi xoa cổ tay đỏ ửng, với Lương Cẩm Mặc: “Anh việc , lát nữa em gọi điện cho .”

Lương Mục Chi cảm thấy nực , hai mặt mà còn lưu luyến bịn rịn, họ lắm ?

Hắn sải bước ngoài, bỏ một câu: “Hứa Chi, đến lấy hành lý của em , thì vứt đấy.”

Lương Cẩm Mặc định mở miệng thì Hứa Chi đuổi theo Lương Mục Chi .

Anh chần chừ một lát cũng theo lối .

Lương Mục Chi nhanh, Hứa Chi chạy bước nhỏ theo .

Hắn đầu , cô cũng tại khiến bản t.h.ả.m hại đến thế . Cô nghĩ đây chắc chắn là cuối cùng , vị thiếu gia cứ cô chịu nhẫn nhịn là thể lấy lòng .

Lương Mục Chi một mạch đến bãi đậu xe khách sạn, đầu , thấy Hứa Chi thở hồng hộc chạy tới.

Cô dừng bước, thở vẫn dồn dập, gì.

“Lương Cẩm Mặc luôn ngứa mắt với .” Hắn mở lời:

“Nó trả thù nên mới tiếp cận em. Còn em, em cũng trả thù ? Em dựa cái gì? Chuyện tay Trần Tịnh thương còn tính sổ với em, bây giờ em qua với thằng con riêng đó, em với tư cách là bạn thanh mai trúc mã của , tát mặt ?”

Hứa Chi cố gắng điều hòa nhịp thở, sâu mắt Lương Mục Chi, cô tranh cãi với về việc ai chịu trách nhiệm cho vết thương của Trần Tịnh nữa, sẽ tin cô .

: “Nếu xong thì thể trả hành lý cho em .”

Lương Mục Chi bấm khóa xe nhưng mở cốp ngay, dựa cốp , chằm chằm cô với vẻ mặt thiện cảm:

“Nói cho rõ ràng , em ý gì? Vốn dĩ nghĩ cứ nước sông phạm nước giếng là , bây giờ em về phía Lương Cẩm Mặc là kẻ thù của ?”

Hứa Chi im lặng một lát, khi mở miệng giọng điệu vô cùng trịnh trọng: “Anh Cẩm Mặc là bạn của em...”

Cô dừng một chút: “Người bạn quan trọng.”

“Quan trọng đến mức nào?” Lương Mục Chi mỉa mai: “Hơn cả tình bạn hai mươi mấy năm giữa và em ?”

Hứa Chi mím môi, bỗng nhiên bật , chỉ là nụ thê lương: “Lương Mục Chi, hai mươi năm giữa em và coi như chấm dứt từ ngày hôm qua .”

Sắc mặt Lương Mục Chi cứng đờ, tim như ai đ.â.m một nhát dao.

Yết hầu chuyển động, hai nắm đ.ấ.m siết chặt, khớp xương trắng bệch. Thế nhưng vẫn chịu buông bỏ sự kiêu ngạo, khẩy một tiếng:

“Khéo thật, cũng nghĩ thế, bạn của ít nhất tổn thương bạn gái cũng giao du với đứa con riêng của nhà . Máu thằng đó bẩn thỉu, em suốt ngày ở cùng nó... Anh bây giờ em cũng thấy ghê tởm.”

Hứa Chi những lời cho mặt mày tái mét, bỗng nhiên cô nhận một điều.

Lương Cẩm Mặc ở nhà họ Lương những lời như thế mà lớn lên.

phản kháng bao giờ , nhưng ngay lúc , tại đây, cô nhịn nữa.

từng chữ một, giọng điệu vô cùng kiên định:

“Anh Cẩm Mặc con của thứ ba, vô tội. Anh là nạn nhân bắt nạt, lớn lên trong nghịch cảnh nhưng vẫn tự cường ngừng, vẫn giữ thiện niệm với em. Còn , chỉ là một tên công t.ử bột học vấn nghề nghiệp, ngoài chơi bời còn gì nữa?”

Lương Mục Chi sững sờ.

Hứa Chi bao giờ chuyện với như , não bộ thậm chí thể tiêu hóa nổi những lời lẽ sắc bén .

“Anh và Trần Tịnh hợp đấy, hãy để cô cùng tiếp tục chơi bời .”

Hứa Chi , cô lấy điện thoại , xóa WeChat và điện thoại của Lương Mục Chi đó giơ màn hình cho xem:

“Em chúc hai thiên trường địa cửu. Lương Mục Chi, một chuyện đến đây là kết thúc . Sau em sẽ cố gắng tránh xuất hiện mặt , hy vọng cũng như .”

Loading...