Dụ Hoặc Đêm Xuân: Tổng Tài Phúc Hắc và Tiểu Thư Ngoan Ngoãn - Chương 56: Tháng này hai đứa đính hôn đi

Cập nhật lúc: 2025-12-24 02:29:12
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đêm nay, nhà họ Lương cũng yên .

Lương Mục Chi về đến nhà vẫn luôn bồn chồn, trong đầu ngừng cân nhắc từ ngữ, chuyện ở khu trượt tuyết bây giờ chỉ là chuyện nhỏ, đang vắt óc suy nghĩ thế nào để thú nhận với bố chuyện và Trần Tịnh.

Hứa Hà Bình hành động nhanh hơn tưởng tượng, gọi điện thẳng cho Lương Chính Quốc.

Vợ chồng Lương Chính Quốc và Phó Uyển Văn tối nay đang tham gia một bữa tiệc từ thiện. Lương Chính Quốc điện thoại xong sắc mặt đổi ngay lập tức, đưa Phó Uyển Văn về nhà.

Trên đường Phó Uyển Văn gọi điện cho Lương Mục Chi, về nhà, xe chạy với tốc độ tối đa mà về nhà.

Lương Mục Chi ghế sofa phòng khách tầng một, chờ đợi cơn bão ập đến.

Quả nhiên, Lương Chính Quốc cửa thấy , trong mắt tràn đầy lửa giận, giày cũng , thẳng tới hỏi đang nghĩ cái gì.

Lương Mục Chi vẫn định dùng chiêu bài cũ lấp l.i.ế.m cho qua chuyện, :

“Còn nghĩ gì nữa, Trần Tịnh là Trần Tịnh, bố cô là bố cô . Bố cô sai chẳng lẽ còn liên lụy đến cô ? Con chỉ yêu đương thôi mà, bố quản nhiều thế...”

Hắn hết câu, cái tát của Lương Chính Quốc giáng xuống.

Lương Mục Chi đ.á.n.h đến ù cả tai.

Khóe môi nhếch lên nụ châm biếm. Tối nay Hứa Chi đánh, cũng đánh, nhịp điệu của hai cũng ăn ý phết đấy chứ.

Phó Uyển Văn vội vàng chạy tới can ngăn Lương Chính Quốc: “Đừng đ.á.n.h nữa, gì từ từ .”

Nói xong bà đau lòng Lương Mục Chi, chạm mặt nhưng nhịn xuống: 

“Mục Chi, mau xin bố con .”

Lương Mục Chi dùng lưỡi đẩy má, vẻ mặt bất cần đời:

“Con sai ở ? Bố gặp Trần Tịnh, nếu gặp sẽ , cô , gặp cha như thế là cô xui xẻo, cô cũng đáng thương lắm. Bố thể bằng cặp kính màu .”

“Mày...” Lương Chính Quốc suýt thì tức đến ngất :

“Mày hai mấy tuổi , trẻ con nữa, lợi hại trong đó còn cần tao dạy mày ?! Cô sai nhưng vụ án của bố cô liên quan đến bao nhiêu , tội danh nhận hối lộ thì là đưa hối lộ. Bây giờ ở Bắc Thành những m.á.u mặt ai dính dáng đến nhà họ Trần? Lương thị chúng luôn trong sạch, chẳng lẽ vì một mày yêu đương mà dính vết nhơ ? Miệng lưỡi thế gian mày hiểu hả!”

Lương Mục Chi sờ mặt: “Lúc con quen cô thì bố cô , đưa hối lộ nhận hối lộ gì đó liên quan gì đến bọn con?”

“Mày tưởng khác sẽ mày phân bua ?!”

Lương Chính Quốc với ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt thành thép:

“Chỉ cần phận của mày và Trần Tịnh lôi mổ xẻ, truyền thông sẽ thế nào, dư luận sẽ bàn tán ? Sao mày thể ích kỷ như thế!”

Lương Mục Chi cau mày còn gì đó thì Phó Uyển Văn gọi giật .

“Mục Chi, những chuyện khác bố đều thể chiều theo ý con nhưng chuyện thì . Đây chuyện của riêng con, nó liên quan đến Lương thị.”

khổ sở khuyên bảo:

“Từ đời cụ con đến nay, cơ nghiệp mấy đời nhà họ Lương, ai cũng cây ngay sợ c.h.ế.t , trong sạch vô cùng. Đến đời con, con dây dưa với con gái quan tham, con nghĩ sẽ nghĩ gì về Lương thị?”

Thực Lương Mục Chi đuối lý nhưng cúi đầu nhận sai đối với quá khó khăn, nắm chặt hai tay, dậy:

“Con , Trần Tịnh gì sai cả, con thể bỏ rơi cô . Thế giới quá bất công với cô , con thể đối xử với cô như thế nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/du-hoac-dem-xuan-tong-tai-phuc-hac-va-tieu-thu-ngoan-ngoan/chuong-56-thang-nay-hai-dua-dinh-hon-di.html.]

“Nghịch tử!” Lương Chính Quốc quát lớn: “Sao tao sinh cái thứ như mày, mày thánh tình, chẳng lẽ kéo cả Lương thị chịu tiếng cùng mày !”

Vừa ông giơ tay lên nhưng Phó Uyển Văn chặn giữa trung.

“Ông bớt giận , khuyên con, đừng đ.á.n.h nữa... đ.á.n.h kết quả gì ?”

Phó Uyển Văn vẫn xót con. Bao nhiêu năm nay Lương Mục Chi từng đ.á.n.h nhưng Lương Chính Quốc rõ ràng là tức giận thật sự, tay hề nương tình. Cái tát khiến má Lương Mục Chi sưng đỏ lên.

Dưới lầu ồn ào quá, ông cụ Lương đang nghỉ ngơi lầu xuống, dọc đường thấy loáng thoáng câu câu chăng.

Ông phòng khách, Phó Uyển Văn thấy tiên: “Bố, bố xuống đây ạ?”

Sức khỏe ông cụ dạo còn như mấy năm cao huyết áp, cần chú ý đến cảm xúc. Lương Mục Chi thấy ông nội cũng thót tim.

Cảnh cãi thế ông cụ thấy quả thực .

Lương Chính Quốc nén giận với ông cụ: “Bố, con... dạy dỗ nó một chút thôi, chuyện gì , bố lên nghỉ ngơi ạ.”

Ông cụ Lương cạnh ghế sofa, chằm chằm Lương Mục Chi: “Cháu thực sự qua với con bé Trần Tịnh hả?”

Lương Mục Chi mím chặt môi, trả lời thế nào.

Bây giờ sợ thừa nhận nhưng cân nhắc đến sức khỏe của ông cụ. Hắn thể cãi khi Lương Chính Quốc đang nổi nóng nhưng với ông cụ thì thực sự dám.

im lặng chính là một câu trả lời.

Sắc mặt ông cụ Lương trầm xuống, hồi lâu mới thốt hai chữ: “Chia tay!”

“Ông nội...” Lương Mục Chi cuối cùng nhịn nữa: “Chuyện ông đừng quản nữa ạ, cháu tự xử lý.”

“Ông hỏi cháu bao nhiêu , bao giờ thì cưới Chi T.ử về, cháu đều với ông, bảo đợi con bé nghiệp, bảo là chuyện sớm muộn...” Ông cụ tức đến run tay:

“Cháu tưởng ông già nên lừa thế nào thì lừa hả? Còn tìm con gái quan tham, hại cả nhà lo lắng, cháu giỏi lắm!”

Phó Uyển Văn vội vàng đỡ ông cụ: “Bố, bố bớt giận, bớt giận... Bố yên tâm, chuyện bọn con nhất định sẽ bắt Mục Chi đưa lời giải thích thỏa đáng.”

Lương Mục Chi ông cụ , trong lòng cũng bực bội: “Ông nội, bây giờ là tự do yêu đương , hôn ước từ bé vớ vẩn quá. Cháu dù thực sự chia tay với Trần Tịnh cũng thể kết hôn với Hứa Chi .”

Ông cụ Lương đỡ xuống ghế sofa, bật dậy:

“Vậy tại đây cháu ? Cháu và Chi T.ử lúc nào cũng như hình với bóng, ông chắc chắn với nhà họ Hứa ... Chú Hứa, dì Hứa còn cả Chi T.ử nữa... Bây giờ cháu giở chứng thế , cháu bảo ông giấu cái mặt già ? Cháu bảo ông ăn thế nào với họ?”

Lương Mục Chi thầm nghĩ, ăn cái quái gì.

Hắn : “Chuyện ông cần lo, cháu sẽ chuyện với họ.”

“Cháu thế xứng đáng với Chi T.ử ?!” Ông cụ Lương thể tin nổi: 

“Cháu thế gọi là lòng đổi , vứt bỏ !”

Cái mũ chụp lên đầu quá nặng, Lương Mục Chi cảm thấy đau đầu: “Cháu và Hứa Chi từng yêu đương, lòng đổi cái gì chứ. Ông nội, coi như cháu xin ông, chuyện để cháu tự giải quyết ạ?”

Hắn tự thấy giọng điệu đủ nhẹ nhàng, tính là cãi nhưng ông cụ Lương vẫn tức điên .

“Hôm nay ông rõ ở đây, chỉ cần ông còn một thở thì hôn sự vẫn còn hiệu lực. Đây là chuyện ông hứa với ông nội Hứa của cháu, ông còn nữa, ông giữ lời hứa.”

Ông cụ dứt khoát tranh luận với nữa, trực tiếp tối hậu thư:

“Chi T.ử còn nửa năm nữa là nghiệp, tháng hai đứa đính hôn , ngày mai ông sẽ sang nhà chú Hứa định ngày. Ông cả cái thành phố cháu là hôn thê, bao gồm cả con bé Trần Tịnh nữa.”

Loading...