Dung Ngộ xoa cằm một lúc, đặt bộ đàm xuống  ngả   , thong thả : “Mỗi diễn viên đều  cách diễn xuất của riêng ,  lẽ cô  đang dùng cách  để hiểu sâu hơn về nhân vật. Không    chứ,  nhóc    suýt nữa  bắt kịp  diễn xuất của   đấy, về nhà tự kiểm điểm .”
Bị  như , Tần Vũ lộ vẻ  hổ,  ý chuyển sang cảnh tiếp theo.
Cảnh thứ 17  nội dung chính là nữ chính Lưu Ly xảy  tranh cãi với bố  nuôi. Nam Tê Nguyệt cầm kịch bản lướt qua hai , phát hiện biên kịch của đoàn phim  tôn trọng nguyên tác, những chỗ sửa đổi đều hợp lý.
“Cảnh  để  giám sát.” Quá trình  phim  chia  hai tổ, mấy cảnh  Lục Bắc Đình đều giám sát tổ . Anh nhận lấy chai nước Dung Ngộ đưa, uống hai ngụm  tiện tay kéo một chiếc ghế  xuống,   các màn hình giám sát đang dừng  ở cảnh  .
Dung Ngộ vươn vai,  đắc ý: “Nhìn biểu cảm của  kìa,  mắng   ?   cho  ,    thật sự  đào  bảo bối đấy.”
Lục Bắc Đình ở tổ  thực sự  chịu  ít bực tức, lúc      ý định đáp lời  ,  xuống cầm bộ đàm lên liền  các bộ phận chuẩn .
Dung Ngộ nhún vai, thức thời rời .
Ước chừng hai ngày nữa, “Lục đại thần” sẽ biến thành “Lục ôn thần” để chỉnh đốn đoàn phim.
Khi chuẩn  Nam Tê Nguyệt   Lục Bắc Đình  đến, mãi cho đến khi  thấy tiếng “Action!”,  thở khẽ dồn dập, căng thẳng nên  nhịn  cử động cổ, biểu cảm cũng cứng đờ  mấy phần.
Thế là cô   một  NG hiếm hoi.
Nam Tê Nguyệt đờ đẫn  về phía đó.
Lục Bắc Đình đang , tay cầm bộ đàm,  cô  một cách cứng nhắc: “Diễn viên đừng phân tâm, chú ý điều chỉnh trạng thái.”
Giọng điệu lạnh lùng như những cỗ máy xung quanh,  hề  chút tình cảm nào.
Nam Tê Nguyệt chớp mắt, trong lòng coi  như  khí, nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm để nhập vai.
Đây là cảnh  đầu tiên  cảm xúc khá mãnh liệt.
Lưu Ly cãi  bố  nuôi    nuôi đẩy ngã xuống đất, những lời mắng nhiếc thậm tệ đặc biệt chói tai. Lưu Ly nắm c.h.ặ.t t.a.y  chống cự, co chân , từ từ ngước lên với đôi mắt đẫm lệ.
Sau màn hình giám sát Lục Bắc Đình khẽ nín thở,  nhỏ: “Zoom cận cảnh.”
Trong mắt cô dường như  sự căm hận nhưng nhanh chóng biến mất,   đó là sự kìm nén đến ngột ngạt: “Sau  sẽ  như  nữa.”
Đây là lời thoại duy nhất trong cảnh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/du-hon/chuong-33.html.]
“Tốt, Cắt.” Lục Bắc Đình  dậy, đợi ba giây  thấy Nam Tê Nguyệt  lên liền , “Mọi  vất vả , nghỉ ngơi 10 phút.”
“Ngã đau ?” Lúc Lục Bắc Đình  tới thì trợ lý của cô  vội vàng chạy qua đỡ cô dậy. Anh  bên cạnh, tiện tay đưa khăn giấy cho cô.
Tiểu Linh Đang rụt cổ , do dự một lúc  cũng ý tứ rời .
Lục Bắc Đình đến gần, thuận thế nắm lấy cổ tay cô.
Trong ống kính, khoảnh khắc cô ngã xuống là tay  chống đất.
Nam Tê Nguyệt đột nhiên nhắm mắt , thở dài một  nặng nề  mới mở mắt: “Không ,  ngã c.h.ế.t , lạnh quá, lạnh đến mức suýt ch** n**c mũi.”
Nói  cô cố gắng nặn  một nụ , dùng khăn giấy lau mũi  chút ngại ngùng.
Đôi mắt  khi  hiện lên màu đỏ, giọng  khàn khàn,  lẽ là di chứng  khi , hoặc cũng  thể do cảm lạnh.
Lục Bắc Đình  chằm chằm  cô,  một cảm giác  thể  thành lời nhưng vẫn   một câu: “Diễn xuất  , những đạo diễn em gặp  đây đúng là    .”
“Đó là đương nhiên.” Nam Tê Nguyệt  hưởng thụ, sụt sịt mũi, chỉ cảm thấy đầu óc mê man.
Ngày đầu tiên khởi  tiến triển  thuận lợi. Sau khi về khách sạn Nam Tê Nguyệt liền  tắm nước nóng  cuộn chăn quấn   giường, lười đến mức  buồn  điện thoại.
Chuông cửa vang lên mười mấy , cô đoán là Tiểu Linh Đang qua đưa t.h.u.ố.c liền nhắm mắt giả c.h.ế.t. “C.h.ế.t”  một lúc, cô cảm thấy nếu  uống t.h.u.ố.c nữa chắc  sẽ c.h.ế.t thật nên đành miễn cưỡng bò dậy mở cửa.
“Sao  là ?” Nam Tê Nguyệt kinh ngạc kéo    đóng sầm cửa , “Anh điên  ! Trong khách sạn    của đoàn phim,  thấy là xong đời đó!”
Lục Bắc Đình  cô đẩy  tường,  vẻ mặt hoảng hốt của cô mà bật , đầu tựa  tường,  từ từ giơ túi t.h.u.ố.c lên lắc lắc: “Mang chút ấm áp đến cho em.”
Nam Tê Nguyệt  túi t.h.u.ố.c to đùng mà bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
“Hơn nữa, vốn dĩ   vấn đề gì, nhưng em kéo   thì   vấn đề  đấy, lát nữa  từ chỗ em  , vấn đề chắc sẽ còn lớn hơn.” Lục Bắc Đình đưa tay lên trán cô sờ thử,  chút bất lực lắc đầu, như  nhà ,  tìm thấy nước nóng  tại chỗ pha cho cô một cốc t.h.u.ố.c cảm cúm 999.
Người bệnh đầu óc thường chậm chạp, Nam Tê Nguyệt  hình một lúc  lén mở hé cửa   ngoài: “Bây giờ   ai,    .”
“Uống t.h.u.ố.c  .” Lục Bắc Đình đưa cốc t.h.u.ố.c về phía cô, thấy cô vẫn dán mắt  khe cửa,  nhịn  xoay đầu cô   đối diện , “Nguyệt Nguyệt,  lời!”
Nam Tê Nguyệt dựa   cánh cửa, đầu óc vốn  mơ màng   xoay một cái càng thêm choáng váng, lẩm bẩm một tiếng, cô dùng hai tay nhận lấy cốc nước để sưởi ấm tay  mới từ từ nhấp môi.