Đèn đuốc  thuyền hoa sáng trưng, Thôi Hạo mời những ca kỹ nổi tiếng nhất Kinh thành đến.
 
Kỳ thực  cần  mời ca kỹ, các vị phu nhân, tiểu thư nhà quan   âm thầm tranh giành đọ sắc .
 
Có  biểu diễn vũ điệu Hồ Toàn đến từ Tây Vực, xoay tròn uyển chuyển như cánh bướm  chiếc mâm vàng.
 
Có  thổi sáo, tiếng sáo du dương, tao nhã vô cùng.
 
Từ   thấy quyển "Quần phương phổ" đó,  luôn lo lắng Tạ Thì Ảnh sẽ liên tưởng đến  và  trong tranh.
 
Vì , từ lúc bắt đầu bữa tiệc,  cúi đầu chuyên tâm ăn uống.
 
"Này, nha đầu ngốc, ngươi   gì?" Tạ Thì Ảnh ghé sát tai , nhỏ giọng hỏi.
 
"Hả?"
 
Ta đang nhai nửa miếng kẹo mạch nha, ngẩng đầu lên thì phát hiện  mấy vị ca kỹ đang dựa  vòng tay các công tử, chỉ    trộm.
 
"Đọc gia huấn  ? Hay là  nhóm lửa lên,  cho   món khoai lang nướng?"
 
Nhìn hai má phồng lên của , Tạ Thì Ảnh thở dài.
 
Ta ngượng ngùng đặt miếng kẹo mạch nha xuống, đưa cho Tạ Thì Ảnh:
 
"Vậy ngài ăn thử cái  ,  ngon."
 
Các vị công tử  nhịn  nữa,  phá lên, ngã  lòng các mỹ nhân.
 
"... Ta khiến ngài mất mặt  ?"
 
Ta tưởng rằng Tạ Thì Ảnh, kẻ luôn thích so đo với  khác, sẽ mắng  vài câu,  ngờ   khẽ nhếch môi .
 
Ta nhất thời nghi ngờ   nhầm.
 
"Cái  cũng ngon." Hắn đưa cho  một đĩa bánh gạo nếp,  chút bất lực : "Ăn , ăn ."
 
Ta ngờ ngợ nhận lấy,  quên bẻ một nửa đưa cho .
 
"Vốn tưởng rằng nữ tử  thể khiến nhị thiếu gia hồi tâm chuyển ý là  tài sắc vẹn ,  ngờ  là bình hoa di động." Thôi Hạo thở dài.
 
Ca múa đang đến hồi cao trào, trăng cũng  lên đến đỉnh đầu.
 
Tiếng đàn sáo bên ngoài đột nhiên im bặt.
 
Một tiếng xé gió vang lên, đèn lồng ở bốn góc thuyền đồng loạt tắt ngúm.
 
"Có thích khách——"
 
Các nữ quyến hét lên kinh hãi, đèn đuốc  sông   dập tắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/du-the/chuong-5.html.]
 
Lũ thích khách nhắm  Thôi Hạo mà đến.
 
Trang phục của các nữ quyến  rườm rà, bọn họ chen  ngã  boong thuyền, những nam nhân chỉ lo tự  chạy trốn, mặc kệ bọn họ sống c h ế t  .
 
Trong lúc hỗn loạn, Tạ Thì Ảnh kéo  trốn  khoang chứa đồ  thuyền.
 
Bên trong khoang tối tăm, ẩm ướt, mùi gỗ mục nát bốc lên nồng nặc.
 
Tạ Thì Ảnh  chịu  mùi ,  cởi áo choàng đưa cho , đó là áo choàng   ướp hoắc hương  buổi chiều,  thể át  mùi mốc.
 
Tạ Thì Ảnh cảm thấy dễ chịu hơn một chút,  nắm chặt lấy quần áo , những đường thêu  vải cọ xát  da thịt ,  chút ngứa ngáy.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
 
Trên đầu vẫn còn tiếng ồn ào, nhưng dần dần xa dần.
 
Trong bóng tối,  cảm thấy tay Tạ Thì Ảnh nắm c.h.ặ.t t.a.y .
 
Hắn đang căng thẳng, một sự căng thẳng khác thường.
 
Ta nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay ,  còn ghét bỏ như  khi,  thuận thế dựa  vai ,  thở hổn hển vài  lướt qua cổ .
 
Trong bóng đêm, thính giác và khứu giác  phóng đại vô hạn.
 
Hắn thở hổn hển, song đôi môi  lạnh ngắt.
 
Không đúng,   đúng.
 
Ta đột nhiên nhớ đến biệt viện sáng trưng như ban ngày của .
 
Chẳng lẽ  sợ bóng tối?
 
Ta thử rút tay , nhưng Tạ Thì Ảnh  càng ôm chặt hơn,  chịu buông lỏng một chút nào.
 
Hoàn   giống với Tạ Thì Ảnh ngày thường luôn ghét bỏ, chê bai .
 
"Nhị thiếu gia nhắm mắt , Tê Nguyệt  thắp đèn." Ta nhỏ giọng.
 
Tạ Thì Ảnh ngoan ngoãn nhắm mắt , nhưng vẫn  chịu buông  .
 
Khoang thuyền tối om, chỉ  tiếng nước chảy và tiếng hít thở rõ ràng.
 
"Tạ Thì Ảnh, bên ngoài cửa sổ  hoa sen, đang nở  , chúng   thể hái một bó về cắm trong thư phòng."
 
"Trong bụi sen  đom đóm, tiếc là   bắt , nếu  nhất định sẽ cho ngài  thế nào là 'nang huỳnh ánh tuyết'."
 
"Trăng hôm nay  sáng, thuyền nhẹ nhàng trôi, chúng   giữa hồ ngắm trăng nhé."
 
"Giữa hồ  trăng, ánh trăng ở đó  nhất, in bóng xuống mặt hồ trong vắt, lác đác vài ngôi , giống như hạt sen trong bát chè."