Xét thấy hổ trắng và sói tuyết sắp cần  ngoài săn mồi, Thư Tâm và   quyết định tạm hoãn hành trình.
Khi hổ trắng và sói tuyết  ngoài, chúng  chỉ săn thú biến dị mà còn bao gồm cả thực vật biến dị. Tuy nhiên, đối với thực vật biến dị, chúng chỉ đào lấy tinh thể bên trong để nuốt chửng chứ  ăn phần còn .
Họ tìm một ngọn núi gần khu vực lân cận, thả Hổ Trắng và Sói Tuyết  ngoài, còn  thì ở  chân núi,  chờ đợi chúng  về  tận hưởng một ngày cuối cùng xa rời chốn nhân gian.
Bạc Hướng Văn   ghế xếp, đung đưa thong thả  ánh nắng mặt trời, cảm thán : "Haiz,  lâu    tận hưởng khoảnh khắc an nhàn như thế ."
" , giữa thời mạt thế mà còn  thể  cuộc sống như vầy, tất cả đều là nhờ   Mặc và chị dâu." Mục Kỳ Mại cũng   chiếc ghế xếp với tư thế tương tự, hai chiếc ghế cứ thế đồng bộ nhịp điệu đung đưa.
"Nói , chị dâu, chị và  Mặc  bỏ  bao nhiêu tiền để tích trữ đồ đạc ?"
"Tiền ư?   tiêu sạch hết gia sản ba  để , cộng thêm một trăm tỷ từ việc bán cổ phần cũng  hết sạch, chắc tổng cộng  hơn bốn trăm tỷ."
"Hehehe,  ngờ chị dâu  là một nữ đại gia ngầm nha."
"Đương nhiên , nếu   mạt thế xảy , cuộc sống phú bà của  chắc chắn  mỹ mãn,   gì thì ,   còn  thể bao nuôi mấy ..." Thư Tâm  kịp thốt  hai chữ "vệ sĩ" cuối cùng thì  cảm nhận  luồng áp lực vô hình quen thuộc ập đến từ phía . Bản năng tránh họa tìm lợi khiến cô lập tức ngậm miệng,  đầu  với nụ  giả lả  Ngôn Mặc.
Gà Mái Leo Núi
"Chồng ,    đang  thăm dò tình hình xung quanh ? Sao  về nhanh thế ?"
"Thế nào? Anh về  đúng lúc ?" Ngôn Mặc cúi   gần Thư Tâm, thản nhiên đưa tay vân vê một lọn tóc rủ bên tai cô, quấn quanh đầu ngón tay.
"Tâm Bảo  định  gì thế? Sao    tiếp? Anh còn   là  bao dưỡng gì cơ mà?"
Giọng điệu của Ngôn Mặc trở nên ôn hòa hơn hẳn bình thường, nhưng rơi  tai Thư Tâm cùng Bạc Hướng Văn và Mục Kỳ Mại phía  thì  là chuyện   khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/du-tru-hang-tram-ty-cung-chong-phan-dien-tich-tru-sinh-ton/chuong-120.html.]
Rõ ràng câu     với hai  họ,  mà hồi chuông cảnh báo trong lòng Bạc Hướng Văn và Mục Kỳ Mại vẫn réo vang điên cuồng,  thở cũng nhẹ , cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của  xuống mức thấp nhất, chỉ hận  thể thi triển một màn biến mất tại chỗ.
Thư Tâm thì càng khỏi  , hai chân   kiềm chế  mà run rẩy,   rằng Ngôn Mặc chính là một viên bánh trôi nhân mè đen chính hiệu.
Lúc đó cô đúng là lầm lẫn,   nghĩ rằng khi Ngôn Mặc   mặt thì  thể ba hoa với Bạc Hướng Văn, giờ thì  , khoe khoang  xong   bắt quả tang.
Trên đời , liệu  ai xui xẻo hơn cô  cơ chứ!
"Không,    gì cả, em  mới định  là... Bao dưỡng động vật nhỏ, động vật nhỏ !"
Bộ não của Thư Tâm nhanh chóng hoạt động tối đa công suất, cố gắng tìm cách cứu vãn tình thế cho .
"Ồ? Thật ?"
", đúng , mèo hoang chó hoang bên ngoài đáng thương như , em chỉ nghĩ là nuôi vài con động vật nhỏ thôi."
Đối mặt với đôi mắt đen sâu thẳm của Ngôn Mặc, Thư Tâm cố gắng  thẳng  ,  dùng ánh mắt để chứng minh rằng   thật. Kết quả là  tới ba giây  chột  mà dời ánh .
Nhìn trời  đất,   Ngôn Mặc.
Ngôn Mặc liếc về phía  Thư Tâm, Bạc Hướng Văn và Mục Kỳ Mại lập tức "vèo" một tiếng  bật dậy, biến mất khỏi tầm mắt của Ngôn Mặc.
Trước khi rời , Bạc Hướng Văn âm thầm đốt cho Thư Tâm một cây nến trong lòng.
Thật sự   là    đủ nghĩa khí, mà là kẻ địch quá mạnh, phe      sức chống cự. Chị dâu tự cầu phúc  !