Tô Ba Tuấn đương nhiên   thấy những   bước , mắt    nheo , quan sát kỹ Ngôn Mặc và Tiêu Lâu, hai  dẫn đầu.
Anh   thể  thấu cấp độ dị năng của hai  ,  vẻ như   sẽ  chút phiền phức.
Ngồi phía  Tô Ba Tuấn, Ngôn Hưng Triều và Ngôn Chí Trạch  thấy Ngôn Mặc, đầu óc họ chợt trống rỗng, ngay  đó là sự hoảng loạn và sợ hãi  thể kiểm soát , như thể đối mặt với tử thần.
Bởi vì họ  từng  một thời gian khá gần gũi với Ngôn Mặc nên hiểu rõ cách thức lạnh lùng của  .
Chính vì hiểu nên họ mới sợ hãi tột độ.
"Ê,  mặt mày hai   đột nhiên tái mét ?"
Mọi  bên cạnh  chú ý đến sự khác thường của hai  em họ, đưa tay vẫy vẫy  mắt họ để gây sự chú ý.
"Không... Không  gì ."
Hai  như bừng tỉnh,   một cái    gượng, cố gắng che giấu sự lo lắng của .
Cử chỉ và biểu cảm của họ đều  Bặc Hướng Văn  thấy ngay khi bước , trong lòng    thầm: Vẫn như xưa, sợ Ngôn Mặc đến thế, đúng là những kẻ nhát gan!
Có lẽ vì ánh mắt Bặc Hướng Văn  họ quá thẳng thắn, mặc dù ban đầu  chú ý đến  , nhưng khi  thấy nụ  "ác độc" , Ngôn Hưng Triều và Ngôn Chí Trạch liền  đầu ,  khỏi toát mồ hôi lạnh.
Trong lòng họ  khỏi nghĩ: Xong ! Xong thật !
"Đến đây, để  giới thiệu với  . Đây là hai đội trưởng trẻ tuổi tài năng nhất trong căn cứ của chúng , đội trưởng Ngôn Mặc và đội trưởng Tiêu Lâu. Còn đây là đội trưởng Tô Ba Tuấn từ Căn cứ Thành phố H."
"Ngôn? Thật trùng hợp, trong đội của chúng  cũng  hai thành viên họ Ngôn, đúng là duyên phận nhỉ?"
Tô Ba Tuấn nghĩ thầm rằng  sẽ thử bắt chuyện ,    thể   vài thông tin hữu ích.
Vì     chọn bắt chuyện với Ngôn Mặc?
Cần  hỏi ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/du-tru-hang-tram-ty-cung-chong-phan-dien-tich-tru-sinh-ton/chuong-250.html.]
Cứ   đàn ông lạnh lùng bên cạnh, một vẻ mặt chính trực, khí chất quân nhân toát  rõ ràng. Ai  cũng   khi mạt thế   là một sĩ quan quân đội, chứ   quân nhân bình thường .
Với một quân nhân như  mà còn  thể bắt chuyện,    đến mức ngu ngốc như  .
Ngược , đội trưởng Ngôn Mặc của đội Phá Hiểu  mỉm   thiện, dù nụ    thể ẩn chứa bản chất của một con mãnh hổ đội lốt, nhưng dù  vẫn dễ chịu hơn nhiều so với vẻ cứng nhắc của một quân nhân  huấn luyện nghiêm khắc.
"Ồ? Quả là ngẫu nhiên lạ kỳ, đội trưởng Tô nhắc đến hai  đó ?"
Ánh mắt   đồng loạt hướng về phía Ngôn Mặc, và họ  thấy Ngôn Hưng Triều cùng Ngôn Chí Trạch với vẻ mặt  mấy dễ coi.
" , Hưng Triều, Chí Trạch, hai  quen đội trưởng Ngôn ?" Tô Ba Tuấn nhướng mày.
"Sao ? Lâu  gặp mà  đến chào hỏi một tiếng ?"
Nụ   gương mặt Ngôn Mặc đột ngột tan biến, ánh mắt lạnh lùng như băng  thẳng  hai  họ.
Giữa những ánh  soi mói của   xung quanh, Ngôn Hưng Triều và Ngôn Chí Trạch tự nhủ trong lòng rằng giờ là mạt thế, họ  còn cần  sợ hãi Ngôn Mặc như  nữa. Cố gắng giữ vững sự cứng rắn, họ dồn hết can đảm bước đến  mặt Ngôn Mặc.
"Anh hai,  ngờ  vẫn còn sống. Nếu ba  chắc chắn sẽ  vui."
"Đừng,   nhớ là    khi sinh  còn sinh  bất kỳ đứa con nào khác. Các  đừng gọi  là  hai nữa. Còn về việc  sống  ,    ba các   vui , nhưng  nghĩ các  chắc chắn sẽ  vui chút nào ."
Ngôn Mặc thẳng thừng gạt bỏ  sự nể nang dành cho hai  họ, gần như  công khai với cả thế giới rằng mối quan hệ giữa họ  hề  thiết, thậm chí còn chất chứa thù hằn.
Gà Mái Leo Núi
"!!!"
Những  đồng hành từ căn cứ thành phố H  thấy cách xưng hô đó, trong lòng  khỏi cảm thán.
Họ cảm thấy như   chứng kiến một bí mật động trời!
Đây là những thông tin họ  quyền  ??
Thật kịch tính! Kể thêm ! Họ  thích!
Tất cả   đều nắm rõ  phận của Ngôn Hưng Triều và Ngôn Chí Trạch – con trai của gia chủ nhà họ Ngôn tại căn cứ. Nhiều  còn  rằng  thời mạt thế, Ngôn Mặc mới là  kế thừa tiếp theo của gia tộc Ngôn.