Biểu cảm của Mục Kỳ Mai và Bộ Nguyên Châu hầu như giống hệt Bặc Hướng Văn, đều  vẻ mặt nghiêm túc như thể  nhận  trọng trách to lớn.
Ha ha ha ha ha!
Biểu cảm của ba  càng lúc càng đanh  như thể  hình dung  viễn cảnh lao động cật lực để dựng xây căn cứ. Nếu họ  rằng căn cứ   sẵn thì chắc chắn sẽ vỡ òa trong xúc động.
Thư Tâm  đến đau bụng,  thể ngừng . Càng tưởng tượng cảnh ba  đó rơi nước mắt, cô càng thấy buồn , cứ thế chạm đúng huyệt  của cô.
Ba   hiểu Thư Tâm đang  cái gì, ngơ ngác  ,    hiểu.
Khi Thư Tâm và    tất thủ tục bàn giao biệt thự và chuẩn  rời , trong căn nhà mà họ từng ở chỉ còn trơ  bốn chiếc giường  cũ và vài bộ bàn ghế đơn sơ đến thảm hại, thoạt  chẳng  chút gì gọi là giàu .
Ngay cả hàng rào lưới sắt từng  dựng lên để ngăn chặn những kẻ xâm nhập cũng   tháo dỡ  .
Khóe miệng nhân viên kiểm tra biệt thự khẽ co giật: “Các vị dọn đồ đúng là 'triệt để' thật! Gần như  trả về trạng thái ban đầu  đấy.”
“Kiểm tra   vấn đề gì, đưa chìa khóa cho  là .”
Lúc đăng ký dị năng lực, Thư Tâm khai báo là dị năng hệ  gian nên giờ rời  mà trong xe  mang theo nhiều hành lý cũng  khiến ai sinh nghi. Họ chỉ đơn thuần cho rằng đồ đạc   cất giữ trong  gian dị năng của Thư Tâm.
Trả chìa khóa  cho nhân viên kiểm tra biệt thự, Thư Tâm và   chính thức khởi hành rời khỏi căn cứ thành phố C,  về hướng thành phố H.
Năm  họ di chuyển  hai chiếc xe, dọc đường  cùng với đội của Thẩm Vĩnh Xương.
Gà Mái Leo Núi
Có một  vật dụng trong  gian  tiện lấy  sử dụng, chuẩn  sẵn trong xe sẽ tránh   ít rắc rối  cần thiết.
“Đội trưởng Ngôn, trời sắp tối .  nhớ lúc chúng  đến,   qua một thôn làng hoang tàn  xa phía , tối nay chúng   thể nghỉ  đêm nay ở đó ?”
Bộ đàm phát  tiếng “tách tách” hai   truyền  giọng  xen lẫn nhiễu điện từ.
“Được, chỉ cần Đội trưởng Thẩm dẫn đường là .”
Nhấn nút bộ đàm bên hông, Ngôn Mặc nhanh chóng đưa  câu trả lời.
Di chuyển thêm  đầy một giờ đồng hồ, từ xa Thư Tâm   thấy thôn làng đổ nát mà Thẩm Vĩnh Xương  tới. Những đường nét lờ mờ, nhập nhòa của ngôi làng hiện  như một con mãng xà khổng lồ đang trườn . Ngay khoảnh khắc đó, một ý niệm vụt qua trong tâm trí Thư Tâm nhưng cô   thể nắm bắt .
“Tâm Bảo, em đang  gì ?”
Thấy Thư Tâm cứ ngẩn ngơ  chằm chằm về phía ngôi làng phía , Ngôn Mặc liền khẽ véo đôi má mềm mại của cô.
“Em đang  ngôi làng phía  . Nhìn từ xa đường nét của nó giống như con rắn, em cảm thấy  một sự âm u, rợn  bao trùm.”
Thư Tâm thuận thế ôm lấy cánh tay của Ngôn Mặc, khẽ rùng .
“Em đó—  cái đầu nhỏ bé của em   sản sinh  nhiều ý tưởng kỳ quái đến . Nếu sợ thì lát nữa nhớ bám sát ,   ở đây, đừng lo.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/du-tru-hang-tram-ty-cung-chong-phan-dien-tich-tru-sinh-ton/chuong-273.html.]
Ngôn Mặc xoa đầu Thư Tâm, dở  dở .
“Ừ ừ, em nhất định sẽ  rời nửa bước.” Thư Tâm gật đầu liên tục, ôm lấy tay Ngôn Mặc càng chặt hơn.
Sau khi xuống xe, quả nhiên đúng như lời Thư Tâm  lúc còn  xe, cô bám sát phía  Ngôn Mặc,  rời nửa bước.
Ngôn Mặc tận hưởng cảm giác vợ nhỏ cứ bám riết, ỷ    đến .
Những  còn : ...
Lầm bầm trong lòng: “Anh thì sung sướng ,  nghĩ đến cảm nhận của những kẻ độc  chúng   hả, Hứ!”
Thư Tâm bám sát phía  Ngôn Mặc, ánh mắt quét nhanh xung quanh.
Không hiểu vì , kể từ khoảnh khắc đặt chân  ngôi làng , một cảm giác bất an cứ lởn vởn trong lòng cô.
Nó khiến cô  thể nào ngừng suy nghĩ về điều  thoáng qua trong đầu khi còn  xe, rốt cuộc là chi tiết nào   cô bỏ sót?
Một linh cảm mãnh liệt  ngừng nhắc nhở cô, điều lóe lên trong đầu lúc đó vô cùng quan trọng, cô nhất định  nhớ .
Cả buổi tối Thư Tâm đều im lặng bất thường, trong đầu  ngừng lục lọi ký ức...
Khi đó, cô   thấy đường nét kiến trúc của ngôi làng , và một ý nghĩ chợt nảy ...
Rốt cuộc là gì chứ?!
Đường nét của ngôi làng... Đường nét... Kiến trúc...
!!!
Cô nhớ  !
"Anh ơi! Anh ơi! Em nhớ  ! Tối nay chúng  tuyệt đối  thể ở  đây, mau  thôi!"
Thư Tâm vội vàng túm chặt lấy cánh tay Ngôn Mặc, giọng  đầy gấp gáp, thúc giục.
"Tâm Bảo..." Ngôn Mặc khẽ gọi, ánh mắt lo lắng.
"Chị dâu,  chuyện gì ?" Bặc Hướng Văn và những  khác gần đó đều  thấy,  sang  cô đầy nghi hoặc.
"Không còn thời gian để giải thích! Bỏ  tất cả những gì  thu thập , lập tức! Lên xe! Rời khỏi đây ngay!"
Mọi   từng thấy Thư Tâm  với giọng điệu hoảng loạn đến , điều đó chứng tỏ mức độ nghiêm trọng của sự việc  vượt quá tầm kiểm soát của họ.
Ngôn Mặc và đồng đội trao đổi ánh mắt, lập tức  theo lời Thư Tâm, vứt bỏ đồ đạc trong tay và nhanh chóng lên xe.
Thẩm Vĩnh Xương và đội của   vẫn  hiểu chuyện gì đang xảy , nhưng với kinh nghiệm dày dạn lăn lộn trong mạt thế, Thẩm Vĩnh Xương cũng lập tức  lệnh cho cấp    chậm trễ, tức khắc di tản theo nhóm Ngôn Mặc.