Họ   những kẻ yếu ớt để  khác  chèn ép thì chèn ép, thế nên cứ thoải mái mà tận hưởng. Năm  bọn họ dựng hai chiếc lều. Ngôn Mặc và Bặc Hướng Văn ở một lều, Mục Kỳ Mại và Bộ Nguyên Châu ở lều còn . Riêng Thư Tâm – biệt danh "kén tằm nhỏ" vì chỉ  cuộn tròn một chỗ và "tiểu phế vật" vì   kỹ năng dựng lều – thì  trong xe quan sát. Vì ba  còn  đều là đàn ông trưởng thành, Thư Tâm  chuẩn  một chiếc lều lớn hơn cho họ, tránh tình trạng   đủ  gian để duỗi chân tay.
Những đội khác nhanh chóng nhận  sự khác biệt rõ rệt của lều trại bên nhóm họ, và trong lòng bắt đầu nảy sinh những tính toán riêng. Đáng chú ý,  một nhóm  lạ mặt  trộn giữa các đội dị năng khác, liên tục lén lút dáo dác  về phía bên , thần thái tỏ rõ sự ám .
Ở giữa doanh trại, năm sáu đống lửa nhanh chóng  nhóm lên, mỗi đống lửa đặt một chiếc nồi lớn nghi ngút khói, xem  là chuẩn  bữa cơm tối. Suốt những ngày qua vẫn ,  nhiều đội dị năng  đủ vật tư nên chỉ  thể chọn dùng bữa do căn cứ cấp phát. Thư Tâm từng quan sát quá trình nấu nướng của họ: vỏn vẹn là một nồi nước sôi, bỏ  chút rau củ khô, thả thêm vài sợi mì hoặc nấu thành cháo với bánh quy nén khô. Dù cực kỳ đơn giản, nhưng trong thời mạt thế khốc liệt , đó   coi là một bữa ăn thịnh soạn hiếm .
Hôm nay, vì  tranh thủ thời gian di chuyển, thời gian nghỉ ngơi giữa đường  rút ngắn, ai nấy  mặt đều hiện rõ vẻ mệt mỏi và kiệt sức. Sau khi phân công ca trực đêm, những  còn  đều nhanh chóng  ngủ. Thư Tâm theo thói quen thả Đại Bạch và Tiểu Bạch   nhiệm vụ canh gác bên ngoài lều, còn Truy Phong và Tháp Vân thì  quen thuộc với việc chui  chiếc lều kế bên để nghỉ ngơi.
"Ông xã ơi, em đến  đây – hì hì hì!" Thư Tâm nhanh chóng luồn   chiếc chăn   Ngôn Mặc  ấm sẵn, đặt đôi chân lạnh cóng của  lên đùi , định bụng trêu chọc bằng cách   giật .
Chẳng ngờ,  đàn ông  những  hề giận dữ mà còn chủ động kề chặt đôi chân trần nhỏ bé của cô giữa hai đùi , truyền  ấm qua lớp vải.
Thư Tâm khẽ ngượng, định rút chân về, nhưng   càng ghì chặt, giọng  khàn khàn, trầm thấp như kim loại ma sát: "Đừng cử động. Chân em lạnh cóng, cứ để  sưởi ấm."
"Hi hi, chồng em đúng là tuyệt nhất, thưởng  một nụ hôn ."
Cô rướn , nhanh chóng in một nụ hôn nhẹ lên môi .
Chưa kịp ngả lưng,   lật  đè lên, bá đạo khóa chặt đôi môi cô, hung hăng cướp lấy từng  thở.
Ngay khi dục vọng sắp vượt tầm kiểm soát, Ngôn Mặc vẫn giữ  sự tự chủ phi thường, ghìm  . Anh vùi mặt  hõm cổ cô,  thở nặng nề và bỏng rát phả lên làn da mềm mại.
Mãi một lúc , nhịp thở của  mới dần trở  bình thường.
"Tâm Bảo, ngủ . Đừng  trêu chọc  nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/du-tru-hang-tram-ty-cung-chong-phan-dien-tich-tru-sinh-ton/chuong-308.html.]
Anh lật   ngửa, kéo cô siết chặt  lòng, cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên vầng trán trơn láng.
Gà Mái Leo Núi
Thư Tâm – Người Vô Tình Quyến Rũ: Em oan lắm đó!
Thấy   oan ức quá đỗi, Thư Tâm  dám cãi , cũng chẳng dám nhúc nhích, ngoan ngoãn nép  trong vòng tay .
Tại ai bảo hai   sát đến , cô  thể cảm nhận rõ rệt "mối đe dọa" từ  vẫn  hề tiêu biến.
Không dám cử động,  dám cử động, tuyệt đối  dám cử động.
Sau một đêm bình yên hiếm hoi, những  sống sót trong doanh trại  lượt tỉnh giấc.
Có lẽ vì đang trú ngụ ngoài trời, trong một môi trường tiềm ẩn hiểm nguy, nên ai nấy cũng thức dậy sớm hơn  ngày.
Điều bất ngờ là hôm nay Thư Tâm cũng thức dậy từ  sớm.
"Tâm Bảo  tỉnh  ? Có    đánh thức em ? Nếu còn buồn ngủ, em cứ ngủ thêm một lát, lát nữa  sẽ gọi."
Ngôn Mặc   xong bộ trang phục tác chiến. Vừa  đầu ,  thấy vợ  đang mở to đôi mắt tròn xoe, ngơ ngẩn   xa. Anh lập tức bước  gần, dịu dàng hỏi.
Cô lắc đầu, kéo tay Ngôn Mặc về phía , tựa má lên mu bàn tay , giọng  mềm nhũn: "Không ngủ ... Không hiểu , em cứ  linh cảm rằng đợt hành động  sẽ  hề thuận lợi."
Anh khẽ véo má cô, ánh mắt sâu hun hút: "Vậy thì khi đó, Tâm Bảo nhất định  kề sát bên . Chuyện   tuyệt đối   phép tái diễn. Nếu để nó xảy  thêm một  nữa,  e là  sẽ thật sự hóa điên mất."
"Ừm... Chồng , thật   một chuyện em vẫn  từng kể với ."