Thượng Quan Thanh tiếp tục xem sách.
Cứ ấm áp như qua mấy canh giờ, Tô Tiểu Tiểu tỉnh ngủ.
Nàng dụi dụi mắt, hỏi: “Tới ?”
Thượng Quan Thanh dở dở : “Nào nhanh như ?”
Tô Tiểu Tiểu bĩu môi: “Nếu như là ở hiện đại …”
Thượng Quan Thanh chính sắc tiếp: “Xa đến cũng chỉ cần hai giờ là thể tới …”
Tô Tiểu Tiểu hoảng sợ, nàng trừng lớn đôi mắt.
“Trời ạ. Làm ?”
Thượng Quan Thanh : “Vừa nàng lúc ngủ …”
Nương tử của còn cái tật như , lời khi ngủ luôn luôn nhớ .
Vẻ mặt Tô Tiểu Tiểu tỉnh ngộ.
Thì là thế.
May quá may quá.
Nàng suýt chút nữa nghĩ là Thanh cũng là xuyên qua tới đây.
Tâm địa của nam nhân từ hiện đại xuyên qua thể gian xảo hơn … _ (câu edit mà hiểu lắm) _
Tô Tiểu Tiểu gãi gãi đầu: “Hắc hắc.”
Thượng Quan Thanh điểm một chút mũi của nàng, đó liếc sắc trời ngoài xe ngựa.
“Đói bụng ?”
Tô Tiểu Tiểu vốn đói bụng, Thượng Quan Thanh như , bụng liền lập tức kêu lên … cô lỗ … cô lỗ.
Nàng gật gật đầu, : “Đói bụng .”
Thượng Quan Thanh hỏi: “Nàng ăn cái gì?”
“Ngô …” Tô Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, đó vẻ mặt chờ đợi Thượng Quan Thanh.
“Phu quân, ăn cái gì, cũng thể lập tức ăn?”
Thượng Quan Thanh : “Cái cũng cũng là thể . Nàng ăn cái gì?”
Tô Tiểu Tiểu : “Ta nghĩ ăn vân nuốt, hương phún phún vân nuốt!”
Thượng Quan Thanh trầm ngâm trong chốc lát, mới lên tiếng: “Hiện tại cách trấn nhỏ gần nhất còn nửa canh giờ lộ trình, bên trong nhà bán vân nuốt sai. Hiện tại Tiểu Tiểu tiên ăn điểm tâm, đợi chút ăn vân nuốt, như thế nào?”
Tô Tiểu Tiểu ôm cổ Thượng Quan Thanh, đó mạnh mẽ hôn một cái lên gương mặt của .
“Ừm, . Phu quân, thật .”
Thượng Quan Thanh vẻ mặt dài.
“Tiểu Tiểu là thê tử của , tất nhiên là nên sủng ái nàng.”
“Luôn luôn?”
“Ân, luôn luôn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dua-nang-ve-phu/chuong-240.html.]
Thượng Quan Thanh như cũ là dài đáp.
Tô Tiểu Tiểu cũng là mặt mày ngọt ngào.
Trong xe ngựa như là một mảnh ấm áp cùng ngọt ngào.
Sau nửa canh giờ, quả nhiên như lời Thượng Quan Thanh , tới một trấn nhỏ.
Trấn nhỏ chút trong trẻo nhưng lạnh lùng, cũng náo nhiệt nhưu trong tưởng tượng của Tô Tiểu Tiểu.
Xe ngựa của Tô Tiểu Tiểu cùng Thượng Quan Thanh ngừng mặt một cửa hàng, đó Tô Tiểu Tiểu cùng Thượng Quan Thanh cũng xuống xe ngựa.
Tô Tiểu Tiểu xung quanh cửa hàng , thập phần trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Khách ít .
Nàng lén lút lôi kéo tay áo Thượng Quan Thanh, hỏi: “Thanh, trong điếm ít như , thật sự sẽ cái gì ăn ?”
Thượng Quan Thanh nàng liếc mắt một cái: “Nàng ăn cái gì, ông chủ tự nhiên cho nàng cái đó, cái gì cần đều .”
Thượng Quan Thanh dứt lời, một đạo thanh âm trong trẻo liền lập tức truyền đến.
“Ta cái gì nhất định sẽ khiến cho ngươi ăn xong còn ăn nữa, Thượng Quan phu nhân.”
Tô Tiểu Tiểu sửng sốt, nàng theo thanh âm .
Một nữ nhân mặc xiêm y màu xám trong tay cầm cái xẻng thản nhiên tiến đến, trong mắt đều là ý .
Cho dù xiêm y chút tro bụi, nhưng là che nổi của nàng tao nhã.
Ánh mắt của nữ nhân rơi tay đang nắm lấy của Tô Tiểu Tiểu cùng Thượng Quan Thanh, vẻn vẹn chỉ là nhẹ nhàng thoáng , đó liền thu hồi ánh mắt.
Nàng Thượng Quan Thanh : “Ôi, nghĩ tới như ngươi thế nhưng cũng sẽ thành … Hơn nữa đối phương còn là một nữ nhân.”
Tô Tiểu Tiểu , lập tức một chút ý tứ.
Nữ nhân mắt nhất định nhận thức Thanh.
Nàng khỏi mở miệng : “Chẳng lẽ là một nam nhân ?”
Thượng Quan Thanh , khổ : “Tiểu Tiểu, nàng cũng đừng lấy để trêu ghẹo.”
Nữ nhân mặc xiêm y màu xám dài : “Nguyên lai Thượng Quan phu nhân kêu Tiểu Tiểu nha.”
Tô Tiểu Tiểu gật gật đầu, vươn tay: “Xin chào, gọi là Tô Tiểu Tiểu.”
Nữ nhân sửng sốt.
Thượng Quan Thanh giải thích : “Đây là tập tục ở quê nhà Tiểu Tiểu …”
Tô Tiểu Tiểu gật đầu.
“ .”
Nữ nhân cũng đưa tay , cùng Tô Tiểu Tiểu bắt tay, thần sắc một chút câu nệ.
“Xin chào nha, gọi là Mộ Dung Thi Nhã. Bất quá đây là tên cũ, ngươi gọi một tiếng Thập Nương . Tất cả đều gọi Thập Nương.”
Thượng Quan Thanh lúc cũng ở một bên giới thiệu.
“Tiểu Tiểu là thê tử của , Thập Nương là quen của .”
Tô Tiểu Tiểu “Nha” một tiếng …
Bất chợt đó, Thập Nương chìa bàn tay trắng nõn dài và nhỏ, chuẩn hướng vai Thượng Quan Thanh …