Ý trung nhân công tử quả nhiên là tiền nha.
Nàng mở miệng lời cảm tạ: “Cám ơn A Bạch. Nếu cơ hội, nhất định sẽ đến phủ trả .”
_ _
Bạch Nhất : “Tiểu Tiểu cô nương, cần. Tiền tài là vật ngoài , thể hỗ trợ Tiểu Tiểu cô nương, cũng là vinh hạnh. Ngô, Tiểu Tiểu cô nương, sẽ ở trong kinh nghỉ ngơi một tháng, nếu cô nương là nhất định lễ, đêm Trung thu chúng cùng hội hoa đăng ?”
Tô Tiểu Tiểu ngây ngẩn cả .
Cái gì?!
Nàng sai .
Ý trung nhân công tử của nàng với nàng, hẹn nàng cùng hội hoa đăng?
A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a!
Trời ơi.
Này thật là kì tích!
Hoa đào của Tô Tiểu Tiểu nàng thật sự nở ?
“Nếu Tiểu Tiểu cô nương , cũng …”
Tô Tiểu Tiểu đột nhiên hồn.
“Ta nguyện ý. Ha ha, như thế nào ?”
Bạch Nhất .
Tô Tiểu Tiểu Bạch Nhất, trong mắt cũng là ý .
*** như cũ là phân cách tuyến ****
Sau khi Tô Tiểu Tiểu cùng ý trung nhân công tử cáo biệt, Tô Tiểu Tiểu cầm túi tiền nhét trong lòng, ly khai xe ngựa.
Sau khi khỏi xe ngựa, thể Tô Tiểu Tiểu là đường quan rộng mở.
Mặt trời đầu cũng bằng quang mang trong mắt nàng nha.
Ai nha nha.
Hoa đào mở.
Ai nha nha.
Mở hoa đào.
Nếu chung quanh , Tô Tiểu Tiểu thật sự hát vang một khúc.
Lấy điều để chứng tỏ tâm tình cao hứng lúc của nàng.
Nàng hát nhỏ một khúc hát, bắt đầu tìm cửa hàng.
Nay manh mối tình yêu, hơn nữa sự nghiệp hỗ trợ, thật là vô cùng mỹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dua-nang-ve-phu/chuong-97.html.]
Nga ha ha ha ha ha ha!
Mà lúc Tô Tiểu Tiểu rời xe ngựa, cẩm y công tử cũng xuất khăn tay mà Tô Tiểu Tiểu cho , tinh tế quan sát.
A Nô cũng .
Hắn liếc mắt khăn tay trong tay công tử nhà , mặt là bất mãn.
“Ai, công tử nha. Chẳng lẽ hãm nghĩa giữa nam nữ khi đưa khăn tay?”
Cẩm y công tử mỉm : “Biết.”
Tại đây Trường Nhạc vương triều, nhà gái đưa khăn tay, liền đại biểu ý tứ nguyện ý cùng nhà trai bỏ trốn. Mà nhà trai nhận lấy khăn tay, liền đại biểu nguyện ý cùng nhà gái cùng bỏ trốn.
A Nô dậm chân một cái: “Công tử, Tô cô nương hai mươi tuổi! Hơn nữa cũng là một mỹ nhân. Công tử nay tuy là …” Hắn ngẩng đầu vẻ mặt công tử vẫn ôn hòa như , cuối cùng vẫn là nuốt xuống: “ là cũng thể như thế chấp nhận nha.”
Cẩm y công tử : “Vô phương. Hơn hai mươi năm qua, từ lúc nhỏ, phàm là nữ tử đụng tới , sẽ nôn mửa dừng. Mà bây giờ chỉ Tiểu Tiểu cô nương, chỉ lúc đầu chạm , tuy cũng chút nôn mửa, nhưng là cũng lợi hai, nhưng đó khi bắt tay, cảm giác dễ chịu. Nếu là luyện tập nhiều , đối nàng, phỏng chừng cũng sẽ phản cảm. Hơn nữa, Tô Tiểu Tiểu thật là một cô nương thú vị.”
A Nô buông tiếng thở dài.
“Ai, đều do đại phu của Trường Nhạc vương triều vô năng, nhiều năm như , gặp nhiều đại phu như , thế nhưng nào thể trị bệnh của công tử. Nếu bệnh , hiện nay chừng công tử đứa nhỏ .”
Cẩm y công tử : “Cũng vấn đề gì. Ta liền thanh tâm quả dục, chẳng qua là gặp cô nương ý thôi.”
Dừng một chút, sờ sờ khăn tay trong tay , chuyện bỗng nhiên chuyển.
“Mà Tiểu Tiểu cô nương , a, vẫn là một cô nương phẩm vị .”
A nô biến sắc: “Như thế nào ?”
Cẩm y công tử đưa khăn tay cho A Nô: “Ngươi xem xem.”
A Nô tiếp nhận khăn tay, sờ sờ, sắc mặt biến đổi.
“Này khăn tay tính chất thấy là Tô Châu thiên tàm ti. Mà thiên tàm ti cực kỳ trân quý, một năm cũng chỉ ba thất. Mà ba thất thiên tàm ti , tất cả đều cống trong cung. A Nô, ngươi , Tiểu Tiểu cô nương khăn tay thể sử dụng thiên tàm ti, đến tột cùng sẽ là phận gì? A, thú vị thú vị.”
A Nô cũng là lo lắng lo lắng.
“Công tử, sẽ là do hoàng đế chuyên môn phái đến để thử công tử ?”
Nghe như thế, cẩm y công tử lạnh một tiếng.
“Thượng Quan Mặc còn ngốc như . Năm đó nhường nhịn, nếu là còn bức ép khác, cũng đừng trách để ý tình cảm m.á.u mủ.”
A Nô như lo lắng lo lắng.
“Vậy công tử thật sự cùng Tô Tiểu Tiểu ngắm hoa đăng?”
Cẩm y công tử bí hiểm .
“Khó gặp gỡ một khiến thể hề cảm thấy ghê sợ, vì ?”
Tô Tiểu Tiểu vui rạo rực ở đường cái tới.
Trên đường cái thực náo nhiệt.
Không thua gì phố xá hiện đại.