Đưa Thi Xuất Giá. - Chương 2

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-09-01 10:38:16
Lượt xem: 126

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy khí căng thẳng, lão Kỷ ở phía bên giảng hòa.

"Tiểu Đao là bạn của Trần Bà, tuy chúng từng qua nhưng ai cũng mắt của Trần Bà tinh tường, bà để mắt chắc chắn điểm hơn , các cứ xem như nể mặt Trần Bà ."

Lời như khuyên can nhưng thực chất là châm dầu lửa.

Lão Kỷ là khiêng kiệu giàu kinh nghiệm nhất ngoài Hổ nhưng Trần Bà tìm giúp đỡ, chắc chắn phục.

hai dặm đường, lão Kỷ bắt đầu lẩm bẩm: "Không đúng, , cái kiệu càng lúc càng nặng thế?"

Nặng đến mức cả bốn chúng đều thở nổi, gương mặt của lão Kỷ càng đè nén đến tái mét.

lúc , trong kiệu hoa đột nhiên truyền một tiếng động trầm đục.

Bàn chân của t.h.i t.h.ể cô gái cũng theo đó mà lắc lư thò ngoài.

Hài thêu uyên ương đỏ phối với tất trắng, mắt cá chân mềm nhũn, từng nhịp gõ thành kiệu.

lập tức quyết định: "Cứ coi như thấy gì, tiếp tục , kiệu hoa thể hạ xuống giữa đường!"

móc bảy đồng tiền xu từ trong túi, ngón tay khẽ gõ, vận lực b.ắ.n , đưa tiền đồng chuẩn xác lên đỉnh kiệu hoa đốt một nắm giấy vàng.

Giấy vàng cháy càng nhanh, sức nặng vai càng nhẹ , lão Kỷ thốt lên: "Nhẹ thật!"

cũng thở phào nhẹ nhõm: "Ban đêm chúng đường núi, vốn dĩ cô hồn dã quỷ nhiều, âm khí hội tụ, kiệu tất nhiên càng nặng. Đồng tiền dính đồng tử khí, thể trừ tà."

Tiểu Lâm vẫn cứng miệng, lầm bầm đó chỉ là tác dụng tâm lý: "Mọi mệt nên mới thấy nặng, nghỉ một chút là thôi."

Chẳng bao lâu, đến điểm bày cỗ đầu tiên.

Giống như tiệc cưới mời khách ăn cỗ của trần , chỉ là đường mời những cô hồn dã quỷ vất vưởng.

bày biện lễ vật xong, còn kịp đốt hương.

Tiểu Lâm vốn tiểu, giờ thì kéo quần lảo đảo chạy đến, thấy như thấy cha mà la làng: “Anh Đao, Đao mau cứu em!"

4

Tiểu Lâm gặp ma.

"Em nắc nẻ đau bụng, chạy bụi cỏ xổm giải quyết, đang lo mang giấy, phía xào xạc, cũng xổm xuống, em tưởng là các nên hỏi mang giấy ."

"Có, màu trắng màu đỏ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dua-thi-xuat-gia/chuong-2.html.]

Giọng đó như cố ý bóp giọng, u ám, hình như còn tiếng vang.

Tiểu Lâm ủ rũ noi: "Đầu óc em cũng mơ hồ, nghĩ giấy còn thể phân trắng đỏ nên dùng ."

Người đó cách bụi cỏ đưa qua một xấp, Tiểu Lâm tiện tay nhận lấy, luôn cảm thấy xúc giác lạ, thô ráp.

Lúc , mây đen tan , trăng ló dạng.

Tiểu Lâm mới rõ thứ đang nắm trong tay, rõ ràng là một xấp tiền vàng!

Sâu trong bụi cỏ, nửa của đối phương thẳng nhưng nếu xổm thì lưng nhất định cong, đằng đối phương như đang tựa thứ gì đó mà bất động.

Cổ họng Tiểu Lâm nghẹn , lấy hết dũng khí gọi một tiếng hỏi rốt cuộc ai ở đó.

Đố phương thấy động tĩnh thì đầu , ánh trăng, thấy một gương mặt đầy thi ban đang xông về phía .

"A!" Tiểu Lâm sợ đến mức hét toáng lên, cũng thèm lau mông, tè quần mà chạy về.

"Đây là cô hồn dã quỷ ngửi thấy mùi hương khói của chúng , ghế chờ khai tiệc đấy."

lộ vẻ gì mà xa một chút: "Nơi đây nhiều mồ mả hoang, bao nhiêu năm nhận cúng bái, thèm lắm . Còn ngây đấy gì, mau lau chứ."

"Lau, lau cái gì?" Tiểu Lâm vẫn còn ngơ ngác.

"Lau m.ô.n.g chứ gì! Xúi quẩy!" Lão Kỷ tức giận mắng Tiểu Lâm đang co rúm như con chim cút: "Đã mấy chuyến mà vẫn nhát thế! Mất mặt quá!"

thắp chín nén hương, một bên lẩm bẩm khấn vái: "Những lễ vật là do hai vị tân nương tân lang dâng lên các vị quỷ thần bằng hữu, xin các vị vui lòng nhận lấy, chúc phúc hai vị tân nhân ở âm tào địa phủ thể răng long đầu bạc."

Xung quanh gió nhưng làn khói trắng đang cháy thể thấy rõ ràng "chia ăn", phân thành bảy tám luồng bay ngoài.

Chẳng mấy chốc, bên cạnh nến hiện mấy bóng trắng mờ, đang tham lam tranh giành thức ăn.

Tuy hai thanh niên trẻ đưa tiễn mấy chuyến cô dâu ma nhưng cảnh tượng như thế đầu tiên thấy, khỏi run rẩy: "Anh Đao, cái , thật sự là cái đó ?"

liếc xéo họ một cái: "Nếu thì ? Chẳng lẽ trong thế giới rộng lớn , chỉ sống như chúng tồn tại thôi ?"

Hương tàn, tiếp tục khởi kiệu, khi đến con đường núi cây khô lá rụng bao phủ, mỗi bước , chân đều truyền đến tiếng lạo xạo.

Trong lòng dâng lên một cảm giác bất an mãnh liệt.

Rõ ràng chúng bốn .

bây giờ, chỉ còn tiếng bước chân của ba .

 

Loading...