4.
 
Tất cả   đều ngơ ngác   chằm chằm.
Ta tức giận lườm thằng bé Phó Húc một cái  :
“Mẫu  nó năm xưa nhân lúc  sảy thai, lén trèo lên giường  sinh  cái thằng con trưởng dòng thứ ! Bao nhiêu năm qua  chẳng buồn đoái hoài, thế mà   xem!”
 
Phó Trạm  đầu  về phía Phó Húc, đứa trẻ đang quỳ rạp  đất, vẻ mặt bối rối hoang mang.
“Thằng nhóc   mà lớn lên êm ấm bình an, ăn ngon mặc , chẳng chịu khổ ngày nào!
 
Nhìn nó là  ngay cái ả tiện nhân  cũng sống sung sướng chẳng kém, áo gấm rượu ngon, sống đời thái bình!
Ta  thôi là lửa giận dâng tận cổ,  mà nuốt nổi?!”
 
Sắc mặt Phó Trạm tối sầm, giận đến run tay nhưng vẫn cố nhịn, thấp giọng quát khẽ:
“Nam Tịch, ngôi vị thế tử   chuyện chơi đùa, nếu để  ngoài  nàng chỉ vì  giày vò con của  mà phong  thế tử, còn  thể thống gì nữa?”
 
Ta  đáp, chỉ lặng lẽ liếc sang tên thái giám đại nội  cùng hoàng mệnh, quả nhiên ánh mắt  chợt lóe lên,  vẻ đang cân nhắc điều gì.
Vậy thì để  đổ thêm dầu  lửa cho  suy nghĩ kỹ càng hơn nữa!
 
“Ta sợ gì chứ? Ta là quận chúa Nam Tịch đường đường chính chính, cho dù  đánh ch.ết một đứa con thứ, Hoàng đế thúc phụ cũng chẳng dám  gì với  !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dua-vao-binh-luan-toi-tua-thang-toi-khuc-trong-sinh/chuong-4.html.]
 
Ta cố tình thể hiện vẻ kiêu căng ngang ngược đến cùng cực, diễn đến mức đỉnh cao của kiểu "con gái cưng hoàng  quốc thích". Quả nhiên, thái giám giật , vội kéo tay áo Phó Trạm thì thầm to nhỏ  góc sân.
 
Ngay lúc , những dòng chữ  mặt   biến hóa:
【Nữ chính  tự nhiên chuyển sang phản diện ? Không  , trả  con ngỗng ngoan ngoãn xinh  cho !】
 
【Không thể chịu nổi nữa! Nữ chính mù  ?! Phải  là lúc nàng ch.ết, chính Phó Húc và mẫu    vượt ngàn dặm về nhận xác nàng. Nếu   họ, xác nàng  sớm  ch.ó hoang gặm nát ở bãi tha ma !】
 
【Phó Húc và Thẩm thị đều là  ! Còn nhớ ơn nữ chính từng tha cho họ rời khỏi phủ.】
【Giờ nữ chính như , chẳng  là vong ân bội nghĩa ?!】
 
Ta liếc  Phó Húc, đứa trẻ  lúc nãy còn rưng rưng vì vui mừng, nay mặt mày  trắng bệch, như thể cả thế giới sụp đổ. Ánh mắt nó ảm đạm, chẳng còn chút sinh khí.
 
Tim  chợt thắt , đau như d.a.o cắt, nhưng lúc  chỉ  thể nghiến răng mà nhẫn tâm.
Dù   thật sự trọng sinh, nhưng một khi    cốt truyện,  thì cũng chẳng khác gì  sống  một đời!
 
G,iết sạch kẻ  hại , bảo vệ những  thật lòng với , đó chính là mục tiêu sống tiếp của !