7.
“Ợ~!”
Một tiếng ợ to vang lên kéo   khỏi dòng suy nghĩ.
Phó Húc vội đưa tay bịt miệng, mặt đỏ bừng đầy lúng túng, đỏ đến mức  mà ... véo một cái.
Ta siết chặt tay, cố nhịn  động thủ.
Nha  vẫn  ngừng gắp đồ ăn cho Phó Húc, thúc giục: “Ăn  chứ,   ngừng ? Cả đời  từng  ăn ngon thế ,  tranh thủ ăn thêm chút ?”
Phó Húc liếc  , bụng  no căng mà vẫn ráng gắp thức ăn bỏ  miệng.
Thẩm nương tử xót con, định đưa tay gắp giúp thì  nha  hất đũa xuống: “Gấp cái gì? Ngươi  phần của ngươi.”
Ta  cảnh  mà lòng lạnh thêm một tầng băng.
Thái độ của nha  chính là phản ánh thái độ của Phó Trạm, trong mắt ,  con Phó Húc chẳng khác gì con kiến,  cũng ,  cũng chẳng .
Chuyện  đến chỗ Thẩm nương tử đúng lúc   sảy thai, chẳng qua là vì  lấy nàng  bia đỡ đạn cho  biểu   cưng chiều mà thôi.
Để  dồn hết căm hận lên Thẩm nương tử, còn “bạch nguyệt quang” trong lòng  thì  an  vô sự.
Tính toán thật giỏi!
Tiếc là, biểu   vốn bạc mệnh, khó sinh mà ch.ết.
Vậy mà Phó Trạm  đổ hết tội lên đầu ,  là  hạ độc thủ.
Đã như , nếu    gì, chẳng  phụ lòng đôi uyên ương khổ mệnh đó  ?
Phó Trạm bao năm nay âm thầm tính kế , giờ   thể  đề phòng? Chỉ cần  bước một bước  khỏi Tích Chỉ viện, ắt sẽ   lập tức  báo tin cho .
Vậy   lấy  chứng cứ trong thư phòng?
Chợt  nghĩ  cách.
 lúc Phó Húc đang cố nhét thêm thức ăn  miệng,  hất đũa xuống bàn, bực bội : “Ghê ch.ết , còn ai ăn nổi nữa!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dua-vao-binh-luan-toi-tua-thang-toi-khuc-trong-sinh/chuong-7.html.]
Hai  con họ sợ tới mức lập tức buông đũa, mắt mở to   đầy sợ hãi.
Ta thở dài trong lòng, ngoài mặt vẫn giữ vẻ ghét bỏ.
“Thôi bỏ , ngày đầu tiên  ăn đến no chế.t thì còn gì ?
“Phó Húc,   bây giờ con với Phó Hằng còn đang theo Trương phu tử học vỡ lòng, mà Phó Thành thì  bắt đầu học Tứ Thư Ngũ Kinh với Lưu phu tử ?
“Con còn lớn hơn Phó Thành nửa tuổi, đúng ?”
Phó Húc đỏ bừng mặt, cúi đầu lẩm bẩm: “Con ngu dốt…”
Ta  rõ   nó ngu, mà là Phó Trạm và bà bà cố tình sắp xếp như .
Họ sợ Phó Húc và Phó Hành cướp hào quang của Phó Thành, nên ngầm dặn dò phu tử bỏ mặc hai đứa , dồn hết tâm sức dạy mỗi Phó Thành.
Trước    phong thanh mà  để tâm, nghĩ là ý của bà bà, dù  Phó Thành cũng là  bên nhà  đẻ bà.
Dù gì cũng chẳng  con , bà thích thì bà nuôi.
 bây giờ thì... đừng mong bà còn vui vẻ  nữa!
editor: bemeobosua
Ta lạnh lùng liếc Phó Húc, hỏi: “Ta thấy   con ngu, mà là chẳng hứng thú với việc học, đúng ? Người trong viện báo , con cả ngày lén luyện thương múa gậy trong sân, bài phu tử giao thì chẳng thèm đụng tới!”
Phó Húc định giải thích, Thẩm nương tử thì âm thầm thở dài, tưởng  bao năm nay vẫn âm thầm giám sát họ.
Thật   chỉ suy  thôi, mấy dòng chữ    Phó Húc    đại tướng quân, thì luyện võ từ nhỏ là điều tất nhiên.
Thẩm nương tử   con   nuôi thành phế vật, nên mới âm thầm rèn luyện, tránh né ánh mắt  , tìm đường khác cho con.
Một   đúng là khổ tâm!
Nhìn vẻ bối rối của họ,  cố ý nở một nụ  lạnh lẽo: “Con càng  thích gì,  càng  bắt con học cái đó!”
Ta bước đến kéo tay Phó Húc, : “Đi, theo  về thu dọn,  lập tức tìm cho con phu tử tài giỏi nhất kinh thành! Nếu con còn dám  học cho tử tế, đến lúc đó cứ chờ ăn đòn!”
Phó Húc sợ đến run lẩy bẩy, còn nha  thì vô cùng hài lòng với thái độ “ác mẫu kế” của , vênh mặt  theo ngay .