9.
Ta dắt Phó Húc trở  Tịch Chỉ viện,  đó bảo nó lui xuống nghỉ. Nó và Thẩm nương tử vẫn ở chung một phòng,  lấy cớ là tách  thì   bẩn thêm một gian phòng của .
Ngồi  giường,  ngó  ngoài cửa sổ, thấy đám nha   tới  lui vội vã, trong lòng bắt đầu suy nghĩ xem nên để ai  dò la tin tức giúp .
Lý , đám nha   mang từ vương phủ đến đều là  đáng tin.  một   rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, đến cả Phó Trạm mà cũng là đồ ăn cháo đá bát, thì bên cạnh , còn  ai thực sự là  ?
Tuyệt đối  thể đánh rắn động cỏ, vì  thể chắc chắn  chuyện  thể  theo đúng quỹ đạo  mong đợi  nữa.
editor: bemeobosua
Đột nhiên, những dòng chữ quen thuộc  hiện lên  mắt:
【Trời ơi con gái tui  mà thông minh dữ  trời! Kế ly gián  dùng quá đỉnh!】
【Phó Thành đúng là đầu heo, dám đốt cả thư phòng của Phó Trạm, vãi đạn thật!】
【Xem  đời  nó đỗ trạng nguyên cũng là nhờ nữ chính đổ tiền đổ bạc  mua thôi!】
【Phó Trạm  nhận tin, tức đến méo cả mặt, ha ha ha ha ha!】
【Con nít mới là loài đáng sợ nhất!】
……
Ta  đống chữ cuộn nhanh như gió, một vài chỗ vẫn  hiểu hết, nhưng đại thể  nắm  nội dung.
Phó Thành quả nhiên  đúng như  đoán, để ngăn mấy bản cổ quý  rơi  tay Phó Húc,  đốt luôn cả thư phòng của Phó Trạm.
Vậy là bằng chứng giả  cũng tiêu hủy theo.
Nghĩ đến đây, tâm trạng  vô cùng khoái trá, leo lên giường đánh một giấc ngon lành.
Trong mơ,  đang vung đao c.h.ặ.t đ.ầ.u Phó Trạm, thì bỗng nhiên   mạnh tay lay  dậy. Mắt mũi lờ mờ mở , liền thấy ánh mắt như  ăn thịt  của Phó Trạm.
Ta lập tức nổi điên, hét lên: “Ch,ết đến nơi còn dám trừng ?!”
Phó Trạm  hù cho giật nảy,  nhanh chóng nheo mắt  hỏi: “Ch.ết gì cơ?”
Lúc   mới tỉnh hẳn, mặt tỉnh bơ  : “À,  tưởng  còn đang mơ. Trong mơ  một kẻ chuyên lừa gạt , đang   chặt đầu. Ta nhận nhầm  thành  thôi.”
Sắc mặt Phó Trạm nhất thời muôn màu rực rỡ,   tả nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dua-vao-binh-luan-toi-tua-thang-toi-khuc-trong-sinh/chuong-9.html.]
“Ngủ mơ ? Nàng còn ngủ  ?!”
Ta  bò dậy  chậm rãi mặc áo ngoài: “Sao , xảy  chuyện kinh thiên động địa gì khiến Hầu gia chúng  giận đến mức ?”
“Nàng quản gia kiểu gì  hả? Trước mặt bọn trẻ con còn  mấy lời như 'bản cổ', khiến cả thư phòng   thiêu rụi!”
Ta liếc  một cái, nhàn nhạt đáp: “Cháy thì cháy, xây  là . Ta bỏ tiền mà còn chẳng gấp,  gấp cái gì?”
Dứt lời     từ  xuống , nghi hoặc hỏi: “Sao , thư phòng  giấu thứ gì  tiện thấy ánh sáng ?”
Sắc mặt Phó Trạm lập tức trắng bệch, cố hít sâu trấn định  chống chế: “Không ! Chẳng qua là trong đó  công văn, giờ cháy  thì phiền phức lắm!”
“Chàng mới về  một ngày, trong thư phòng  gì   công vụ?”
Ta nheo mắt chất vấn: “Nói! Chàng giấu cái gì trong đó? Không  là… giấu một ả đàn bà đấy chứ?”
Phó Trạm   ép đến cuống cuồng, giọng cũng lớn hẳn: “Có  ch,ết thì  còn  đây  chuyện với nàng  ? Nàng đừng  càn quấy nữa! Dù  giàu đến  cũng   vung tiền như rác!”
Ta  dậy, thong thả  rót một chén : “Tiền là của ,   tiêu  là chuyện của .”
“Không lẽ, Phó Trạm  là Hầu gia một phủ,  nghĩ của hồi môn của nương tử là của  ?”
Ta mạnh tay ném chén xuống bàn, chiếc chén sứ men lam tinh xảo lăn xuống đất, vỡ thành mấy mảnh.
“Phụ   còn  ch,ết !”
Phó Trạm cuối cùng cũng hốt hoảng, giọng bắt đầu run rẩy: “Nàng… nàng  cái gì ?”
Ta giả vờ ngạc nhiên: “Hử? Chàng che giấu  điều gì ? Không   liên quan đến phụ vương  đấy chứ?”
“Không,  ,  gì  chuyện đó!”
Chưa  dứt câu,    đầu bỏ chạy.
“Ta còn  công vụ  tâu với Thánh Thượng,  !”
Ta  bóng lưng chạy trối ch.ết , hắng giọng  bộ gọi với theo: “Này,  còn   thư phòng  cháy thế nào đó! Nếu để  tra   kẻ cố ý phóng hỏa,  đánh gãy chân !”
“À đúng ,   nhắc đến chuyện   ‘bản cổ’ bên tai Phó Thành, lẽ nào là do Thành ca nhi ?”
Chân Phó Trạm đang bước xuống bậc thang thì khuỵu luôn một cái, suýt nữa ngã nhào.
“Không  ai phóng hỏa cả, là do trời hanh khô!”
Ta  bóng  chạy té khói, hừ lạnh một tiếng: “Ta  là  đấy! Không chỉ đánh gãy chân đứa con cưng của ,  còn sẽ cho  gãy luôn một chân!”