Chu Kình Thiên tự cho là ngụy trang thực một bên lái xe, một bên vẫn còn cùng Lục Nhưỡng tán gẫu.
“Nhiều năm như gặp, em họ càng ngày càng xinh .”
Tô Vi tiếp tục bảo trì nhân thiết quan âm Bồ Tát của chính , vẫn còn phiền muộn chính vì thế nhân vật Doãn Tĩnh.
Chu Kình Thiên một lầm bầm lầu bầu phản ứng cũng hổ, đem tầm mắt rơi xuống Lục Nhưỡng.
Lục Nhưỡng một tay chống hàm, ánh mắt rơi xuống ngoài cửa sổ xe, hề tiêu cự mà chằm chằm ô tô chạy như bay bên ngoài, cũng suy nghĩ cái gì.
“Anh họ, biến thành lính gác?”
“Ừ.” Lục Nhưỡng nhàn nhạt phát một tiếng.
Chu Kình Thiên cắn răng, “Nếu ba còn sống, thấy tin tức nhất định thật cao hứng, cũng bọn họ hiện tại đang ở nơi nào.”
Đang gõ đó, đại ma vương.
Không câu nào của Chu Kình Thiên xúc động thần kinh Lục Nhưỡng, Lục Nhưỡng đột nhiên , “Xác thật cao hứng.”
Cừu thị mặt Chu Kình Thiên che giấu , nhưng nỗ lực ức chế xuống .
“Vi Vi, còn say xe ?” Lục Nhưỡng tựa hồ lười đến phản ứng Chu Kình Thiên, đem ánh mắt rơi xuống mặt Tô Vi.
Tô Vi hứng thú gì lắc lắc đầu, lắc phiền não ngoài!
Trời sập sẽ đại ma vương chống đỡ, ngủ!
Nửa giờ , rốt cuộc cũng tới tiểu khu xa hoa nơi Chu Kình Thiên ở.
Là trung tâm khu căn cứ thứ ba. Ở đây đại bộ phận đều là nhân vật thập phần trọng lượng trong căn cứ.
Cửa còn nhân lực bảo an.
Nhân viên bảo an trẻ tuổi thấy đây, lập tức duỗi tay chặn , khi thấy đến là Chu Kình Thiên, chạy nhanh lấy lòng : “Chu dẫn đường, đổi xe ?”
Chu Kình Thiên lười biếng phản ứng một câu, đó kiêu ngạo mang theo Tô Vi và Lục Nhưỡng trong tiểu khu.Đi xuống hầm, bên trong siêu xe nhiều đếm xuể.
Quả nhiên, kẻ tiền mặc kệ ở thế giới nào đều là lệnh vô pháp tưởng tượng như .
“Đã tới.” Chu Kình Thiên , dẫn hai từ xe xuống, “Chúng thang máy lên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dua-vao-nang-luc-cuong-dai-ta-xuyen-thanh-nu-chinh/chuong-78.html.]
Tòa nhà ngay cả tầng hầm cũng mở điều hoà.
Xa xỉ, thật xa xỉ.
Ngồi thang máy từ ngầm gara tới lầu 18, Tô Vi thoáng qua cửa tầng lầu.
Mười tám tầng địa ngục, thật chuẩn xác nha.
Chu Kình Thiên ở trong một căn phòng rộng mấy trăm mét vuông, Tô Vi đều cho rằng chính sẽ lạc đường ở bên trong.
“Vì chiêu đãi hai , em sáng sớm ngoài dùng vật tư đổi mấy thứ.”
Bởi vì mạt thế, cho nên nhiều nguyên liệu nấu ăn đều trở nên vô cùng trân quý.
Tỷ như gà, vịt, cá cùng một ít rau dưa, trái cây mới mẻ để ở bàn lúc .
Đáng tiếc chính là, thức ăn một nửa đều hạ dược. Về phần một nửa khác, đương nhiên là vì sợ Lục Nhưỡng hoài nghi, Chu Kình Thiên để cho chính ăn.
Đáng tiếc, Tô Vi nhớ rõ thức ăn nào hạ dược.
Đồ ăn là bảo mẫu trong nhà Chu Kình Thiên nấu.
Bảo mẫu vẫn còn ở trong phòng bếp bận việc.
Chu Kình Thiên mang theo Tô Vi và Lục Nhưỡng tham quan căn hộ cao cấp của một chút.
“Đây là phòng để quần áo của em, họ, trúng cái gì đều thể lấy.”
Chu Kình Thiên tận tình hướng Lục Nhưỡng triển lãm tài phú hiện giờ của .
Lục Nhưỡng ngẩng đầu, tầm mắt cố định ở trong phòng để quần áo, tựa hồ thật là chấn động tới.
Nhân cơ hội , Chu Kình Thiên đến bên Tô Vi, đưa cho cô một cái đồng hồ, “Em họ, ?”
DTV
Sáng lấp lánh.
Tô Vi chớp chớp mắt.
“Chỉ cần em giúp , thứ liền là của em, , thứ trong phòng, em đều thể lấy, chỉ cần , đều thể cho em họ.”
-
Chu Kình Thiên vác một khuôn mặt chồn mời hai xuống.