11
Năm đó ta mười tuổi, đích thân ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t người phụ nữ đó, ta tưởng mình đã che giấu được tất cả mọi người, nhưng lại không qua được đôi mắt của ông ta.
Ông ta kinh hãi, sợ hãi, và căm hận ta, hận không thể đánh c.h.ế.t ta, roi quật nát da thịt sau lưng ta.
Ta ôm lấy chân ông ta khóc lóc cầu xin ông ta tha thứ, ta nhắc đến mẫu thân ta, nhắc đến cái c.h.ế.t của mẫu thân ta, ông ta dừng tay quất roi, suy sụp nhốt ta vào hậu viện, bảo ta đóng cửa sám hối.
Ta ngoan ngoãn nghe lời, mỗi ngày chép kinh văn và thư sám hối.
Chưa đầy hai tháng, ông ta vẫn không đành lòng, thả ta ra, không ngờ ta lại g.i.ế.c c.h.ế.t con gái của người phụ nữ đó.
Ông ta nổi trận lôi đình, muốn xử tử ta.
Lần này ta không cầu xin tha thứ, ta ác độc nói với ông ta: “Hôm đó chính là biểu tỷ, chính nàng ta cố ý chạy đi nói cho mẫu thân biết, mẫu thân mới phát hiện ra chuyện ông và dì út gian díu, bà ấy nhất thời không chịu nổi đả kích, mới treo cổ tự sát!”
Ông ta vẻ mặt không thể tin nổi, lùi lại mấy bước, miệng lẩm bẩm: “Ngươi biết, thì ra ngươi cái gì cũng nhớ…”
Ta đương nhiên nhớ, năm đó ta năm tuổi, ta cái gì cũng nhớ, ta cái gì cũng biết.
Ta thậm chí là người đầu tiên phát hiện ra mẫu thân treo cổ, ta nhớ khuôn mặt bà đen thâm tím, nhớ đôi chân bà buông thõng đung đưa.
Chỉ là ta đã trốn đi, ta đã che giấu chính mình.
Mẫu thân bà ấy thật ngốc, ngốc đến mức rước sói vào nhà, để người muội muội ruột góa bụa mang theo hài tử còn trong bụng đến ở nhà ta, ngốc đến mức phát hiện người thân cận nhất phản bội mình lại chọn cách tự kết liễu.
Ta không giống vậy, ai đắc tội với ta ta liền muốn kẻ đó chết, thà ta phụ người khác chứ tuyệt đối không để người khác phụ ta.
Ta giả vờ ngốc năm năm, khiến tất cả mọi người lơ là cảnh giác, khi kế mẫu hiền lành giả tạo là dì út của ta mang thai sáu tháng ta đã đòi mạng bà ta.
Cùng với người biểu tỷ đáng yêu của ta, ta có thể được ông ta thả ra nàng ta chắc đã cầu xin không ít đâu nhỉ, nàng ta muốn báo thù cho mẫu thân nàng ta mà!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dung-choc-vao-goa-phu/chuong-10.html.]
Ông ta nói không sai, g.i.ế.c người là con đường không lối thoát, kẻ nào đã nhúng tay vào máu, là không thể dừng lại được.
Biểu tỷ nàng ta đâu có g.i.ế.c người bao giờ, nhưng ta thì có, thật sự là một lần sinh, hai lần quen, lần này ta ngay cả cái bẫy cũng lười làm, một chiếc trâm cài tóc cắm vào cổ nàng ta, m.á.u tươi ấm nóng phun khắp mặt ta, khiến ta cảm thấy thỏa mãn chưa từng có.
Ông ta kinh hãi nghe ta kể lể, nghe ta cười lớn, trực tiếp gọi ta là kẻ điên.
Ta đã phát điên rồi, trong lòng ta trú ngụ một ta dã thú điên cuồng và méo mó, chỉ cần không chú ý nó sẽ lao ra cắn người, ta cũng không thể kiểm soát nổi nó.
Ông ta tưởng rằng nhốt ta năm năm ta đã thay đổi, đã trở nên tốt hơn, đưa ta đến kinh thành, đặt ta dưới tầm mắt của ông ta, ông ta tưởng ta sẽ không gây ra chuyện gì nữa.
Vậy thì ông ta đừng tìm phu quân cho ta chứ!
Tại sao ông ta lại nghĩ Trịnh Thành là lương nhân? Hắn ta chỉ là một tên cặn bã.
Cả một phủ của hắn toàn yến oanh ồn ào khiến ta đau đầu, vốn dĩ nếu bọn chúng không chọc ta ta cũng không muốn ra tay, dù sao ở kinh thành, dù ông ta có chức quan cũng khó mà bảo vệ ta.
Nhưng đáng c.h.ế.t là thị thiếp kia không biết sống chết, dám mua chuộc Lan Linh bên cạnh ta, trộm vật tùy thân của ta, vọng tưởng vu oan ta tư thông với ông ta khác.
Ta đã cắt lưỡi Lan Linh, tìm một cái cớ đánh c.h.ế.t thị thiếp kia bằng gậy gộc.
Ta là một chính thất chủ mẫu, đánh c.h.ế.t một thị thiếp chẳng phải là chuyện bình thường nhất sao?
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nhưng Trịnh Thành lại không buông tha, hắn ta thậm chí còn muốn ra tay g.i.ế.c ta, để đòi lại công bằng cho thị thiếp của hắn.
Công bằng ư? Thật sự khiến ta buồn cười, trên đời này đâu có cái gọi là công bằng gì, công bằng chính là kẻ nào phụ ta thì kẻ đó phải chết.
Trịnh Thành hắn yêu thị thiếp của hắn đến vậy, vậy thì ta sẽ tiễn hắn xuống dưới đoàn tụ với nàng ta cho rồi.
Ta đã động tay động chân vào ta ngựa của hắn muốn làm hắn ngã chết, nhưng hắn số lớn, chỉ bị gãy chân.
Ta lại động tay động chân vào thuốc cao của hắn, làm chân gãy của hắn thối rữa hoại tử, khiến hắn đau đớn không muốn sống, cuối cùng hắn c.h.ế.t với đôi chân chảy mủ máu.
Nhưng người nhà hắn cũng không ngu ngốc, đã nhìn ra manh mối, kiên quyết báo quan tìm ra sự thật.