Ta mặc một  kỵ mã trang, gọn gàng dứt khoát, ngay cả tóc cũng buộc lên.
 
Trần Sinh thì ăn vận như con công xòe cánh, chỉ riêng  thắt lưng  đeo năm sáu loại trang sức.
 
Ta : “Chúng  thi, xem ai leo lên đỉnh núi .”
 
Trần Sinh một mặt câm lặng.
 
Ta  như con khỉ vọt thẳng  núi.
 
Rốt cuộc là  xem nhẹ , tuy mặc rườm rà nhưng chút cũng  ảnh hưởng bước chân.
 
Ta thầm quan sát, võ công  hẳn cao hơn .
 
 chúng   phân thắng bại, leo đến lưng chừng núi, chợt mưa to đổ xuống.
 
Chúng  trốn  một hang núi.
 
Ta tránh nhanh,    ướt mấy, Trần Sinh thì ướt như chuột lột.
 
Hắn nhóm lửa ở cửa hang, cởi áo ướt  phơi,  nghiêng đầu vắt tóc dài sang một bên.
 
Từ góc  của , áo trong  lỏng lẻo, một mảng n.g.ự.c rắn chắc cùng cơ bụng săn gọn lấp ló hiện .
 
Quả nhiên công chúa đoán  sai, tên  đang giở mỹ nam kế.
 
Ta liếc mấy cái, quyết liệt  mặt  lửa, nhưng chỉ một lát   nhịn   về phía .
 
Hắn  : 
 
“Đẹp ?”
 
Ta nghiêm mặt:
 
“Tạm  thôi.”
 
“Hửm, mặt nàng  đỏ .”
 
“Không , do lửa hơ nóng.”
 
Hắn ,  dậy  cửa hang  mưa:
 
“Trận mưa   dứt nhanh , e rằng đêm nay chúng   ngủ  trong núi .”
 
Ngủ? 
 
Ngủ cái gì?
 
Hắn  đầu  :
 
“Nàng tránh xa đống lửa một chút, mặt đỏ như m.ô.n.g khỉ  kìa.”
 
Ta lặng lẽ dời  trong.
 
Quả nhiên mưa mãi  ngớt, may mà  mang theo lương khô nước uống, chúng  cầm chừng qua bữa.
 
Đêm xuống, nhiệt độ hạ nhanh, Trần Sinh lấy áo khoác  hong khô phủ lên cho , lửa vẫn cháy,  lạnh lắm.
 
Hắn dựa vách đá nhắm mắt nghỉ ngơi.
 
Ta quấn áo , mở trừng mắt, cho đến khi mệt lả ngủ  ,  vẫn   động tác gì thêm.
 
23
 
Ta ngủ mơ mơ màng màng.
 
Bỗng cảm giác   áp sát, choàng tỉnh, liền thấy gương mặt Trần Sinh gần trong gang tấc.
 
Dưới ánh lửa mờ ảo,  như yêu tinh mê hoặc lòng .
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Ta giằng co nội tâm,  tát mạnh một cái, đang định “kiên trinh bất khuất” mà quát , thì   nhanh chóng che miệng  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dung-lam-on-ta-muon-yen-tinh/15.html.]
 
Ta há miệng cắn ngay  hổ khẩu của .
 
Hắn đau, khẽ kêu,  nhỏ giọng:
 
“Suỵt, bên ngoài  .”
 
Ta lắng tai, lúc  mới phát hiện mưa  ngừng,  tiếng bước chân sột soạt từ  núi vọng lên.
 
Càng lúc càng gần.
 
Ta và   , vội dập lửa, ẩn  một tảng đá trong hang.
 
Chúng  tới cửa hang.
 
Có kẻ thò đầu :
 
“Đống lửa vẫn còn nóng, bọn họ   xa.”
 
Kẻ khác :
 
“Chủ yếu g.i.ế.t nữ nhân, mặc kệ nam nhân.”
 
Ta: “!!!!”
 
Đợi chúng  xa,  nghiến răng:
 
“Liên quan gì đến ? Sao  chủ yếu g.i.ế.t ? Nhầm  chứ?”
 
Trần Sinh : “Có lẽ do    ,  với nữ nhân khác   cảm giác, chỉ với nàng mới . Nên bọn họ tưởng chỉ cần g.i.ế.t nàng,  coi như liệt dương. Hơn nữa, g.i.ế.t nàng sẽ ít gây nghi ngờ, g.i.ế.t  thì mục đích quá rõ ràng.”
 
Ta: “!!!!”
 
Cái loại lời  cũng   tin ? 
 
Với cái trí tuệ đó mà còn dám tranh ngôi vị?
 
Hắn kéo  xuống núi.
 
Đường núi lầy lội, ánh sáng mờ,   tránh truy sát, khó càng thêm khó.
 
Chẳng bao lâu, chúng phát hiện   và .
 
Trần Sinh đẩy :
 
“Nàng  ,  đoạn hậu.”
 
Suýt nữa hất  ngã.
 
Bọn chúng chừng hai mươi tên,  cầm chân  một, còn  mười chín tên đồng loạt lao về phía .
 
Mục tiêu của chúng chính là .
 
Dẫu công phu  khá, nhưng hai tay khó địch nhiều ,  kể chúng  vũ khí.
 
Sơ ý một cái,    thương mấy chỗ.
 
Bỗng   quát:
 
“Cẩn thận!”
 
Rồi lao tới ôm , xoay .
 
Tiếng lưỡi kiếm đ.â.m  da thịt vang lên.
 
Hắn   đỡ một kiếm.
 
Thanh kiếm xuyên thấu bả vai, tận mắt   thấy.
 
Ta hoảng đến mặt cắt  còn giọt m.á.u, run giọng: