Ta ngắm hoa ăn điểm tâm, nàng theo.
 
Ta  vệ sinh, nàng cũng theo.
 
Giống hệt như một miếng cao dán chó dai dẳng,    tài nào  cơ hội gặp riêng công chúa.
 
“Ngươi  bệnh ?” 
 
Ta hỏi nàng.
 
Nàng dịu dàng : 
 
“Ta  đầu đến phủ công chúa,  căng thẳng. Đều là tỷ  trong nhà, biểu tỷ  lẽ  chăm sóc  chút ?”
 
Ta “hừ hừ” hai tiếng, lật mắt trắng  cố ý  về phía chỗ vắng vẻ. 
 
Nam Cẩm vẫn bám theo.
 
Khi  ngang một ao nhỏ, nàng bỗng gọi  :
 
“Biểu tỷ, ngươi   đang tìm chỗ   để đánh  một trận ?”
 
“Phải thì ?”
 
Nàng : 
 
“Giờ ngươi chắc hẳn hận  lắm nhỉ? Mẫu  ngươi căn bản  đặt ngươi trong mắt, bà  chỉ quan tâm  thôi.”
 
Ta thở dài: 
 
“Ta thật  hiểu nổi ngươi nghĩ gì. Ngươi hận mẫu   hại c.h.ế.t mẫu  ngươi,  thì  hại mẫu  bà ,  cứ nhằm   mãi?”
 
Nàng trừng lớn mắt, như   lời gì tày trời: 
 
“Đó là tổ mẫu của !”
 
“Ta cũng là biểu tỷ của ngươi đây!”
 
 nàng   logic riêng.
 
Ngoài  , nàng  thể động đến ai khác.
 
Có tiếng bước chân từ xa  gần. 
 
Nam Cẩm nở một nụ  quỷ dị, chậm rãi lùi  mép ao.
 
Nàng : “Biểu tỷ, xin  nhé,    ngươi thích  sắp   cướp mất .”
 
Nói xong, nàng ngửa mặt ngã thẳng xuống ao.
 
“Bùm” một tiếng, nước b.ắ.n tung tóe, theo  là tiếng nàng kêu cứu hoảng loạn.
 
“Cứu mạng, cứu mạng…”
 
Tiếng bước chân ngày càng gần. 
 
Người đến dừng  bên cạnh,  song song với , lạnh nhạt  Nam Cẩm đang vùng vẫy trong nước.
 
Ta nghiêng đầu: 
 
“Không định  hùng cứu mỹ nhân ?”
 
Giọng Trần Sinh thản nhiên: 
 
“Trò vụng về thế ,  thấy cũng gặp  chín mươi  , ít cũng gần trăm.”
 
Nói ,  còn tiện chân đá một tảng đá  bờ xuống nước.
 
Ta rõ ràng cảm nhận  động tác vùng vẫy của Nam Cẩm khựng  một thoáng.
 
  nhanh, nàng  tiếp tục giãy giụa, tiếng kêu cứu vang trời, diễn trò  chân thật  dốc sức.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dung-lam-on-ta-muon-yen-tinh/9.html.]
Chẳng hề vì việc  và Trần Sinh   mà bỏ cuộc.
 
Rất nhanh,     thấy chạy tới. 
 
Một đám đông ùa đến.
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Mẫu   cũng ở trong  đó.
 
14
 
Nam Cẩm  ma ma  bơi vớt lên,   ướt sũng, khuôn mặt tái nhợt, ho  ngừng. 
 
Mẫu   giật lấy áo choàng trong tay nha , quấn chặt lấy nàng , đau lòng ôm  ngực, dịu giọng an ủi:
 
“Không  ,   .”
 
Nam Cẩm run rẩy trong lòng bà,  mở miệng  òa :
 
“Cô mẫu, con còn tưởng sẽ chẳng bao giờ gặp   nữa!”
 
Rồi nàng   sang , đôi mắt ngấn lệ:
 
“Biểu tỷ,   từ  đến nay tỷ luôn ghét , bình thường tỷ đánh mắng  cũng thôi , nhưng  tỷ  thể đẩy  xuống nước? Ta sẽ c.h.ế.t đó,  thật sự sẽ c.h.ế.t đó!”
 
Nàng   nức nở, đáng thương vô cùng. 
 
Ánh mắt của   lập tức đổ dồn về phía .
 
Mẫu   run rẩy vì giận dữ, giơ tay tát mạnh  mặt :
 
“Sao con  độc ác đến ?!”
 
Ta  tránh.
 
Bà dùng sức  mạnh.
 
Ta suýt chút nữa   vững, may mà Trần Sinh đỡ một tay,  mới  ngã xuống. 
 
Má  lập tức sưng đỏ, rát bỏng, khóe miệng cũng rịn m.á.u.
 
“A Tĩnh!” 
 
Triệu tam và La ngũ đồng thanh kêu lên.
 
Triệu tam vội vàng :
 
“A Tĩnh    như thế, bá mẫu,   thể chỉ  mỗi lời Nam cô nương .”
 
La ngũ gật đầu lia lịa.
 
Mẫu   lạnh lùng  :
 
“Nữ nhi do  sinh ,  hiểu rõ. Cẩm nhi sẽ   dối.”
 
Trong lòng  như  vô  kim châm nhọn hoắt đ.â.m , từng mũi từng mũi đau nhức.
 
Thì  bao lâu nay  chỉ tự lừa  dối , bà vẫn  thể dễ dàng   tổn thương như thế.
 
Nước mắt ứa ,  nghẹn ngào:
 
“Mẫu , con thật sự là con ruột của  ? Vì  mỗi  con và biểu  xảy  xung đột,  đều thiên vị nàng ?”
 
Mẫu   há miệng định biện bạch,  bỗng “phịch” một tiếng quỳ xuống.
 
Bà kinh ngạc đến quên cả lời.
 
Ngay cả Nam Cẩm cũng sững sờ.
 
Nàng  vốn nghĩ  sẽ cứng rắn đối chọi, bởi ở nhà, mỗi  đấu với nàng ,   bao giờ rơi một giọt lệ, cũng  từng chịu cúi đầu.
 
Thế mà   dập đầu với Nam Cẩm, dập đến mức cuồng loạn, trán  nhanh  sưng đỏ một mảng.