Ta  lặng, lệ rơi lã chã.
Bỗng  thấy từ  gác vọng xuống tiếng sáo ai oán, là khúc "Cô Tô Hành" quen thuộc. 
Mẹ hai vốn yêu thích khúc nhạc  suốt hai mươi năm qua, chỉ vì Trương đại nhân là  Cô Tô.
Chắc hẳn bà   thấy cuộc tranh cãi giữa  và Trương đại nhân. 
  nghĩ,  hai tuyệt đối   đến hôm nay mới hiểu rõ sự thật. 
Trong ba , bà là  tinh tế và đa cảm nhất. 
Có lẽ bà   sớm  chân tướng, chỉ là cố chấp giữ gìn một mảnh chân tình của , thà rằng cô độc đến già.
Tiếng sáo ai oán như chứa đựng tất cả nỗi niềm đau đớn, xé lòng của bà.
Chưa kịp để  lau khô nước mắt  dỗ dành  hai, thì  thấy phía lầu gác phía Tây   chen chúc, một mảnh hỗn loạn.
Đó là cửa phòng của  Thiệu Chu,  đang la hét  ngừng là lão đại địa phương  gây sự  khi say rượu, Lưu Tứ gia: "Ngươi bệnh nặng  xuống giường , nhưng tay ngươi vẫn cử động   ? Nếu tay  thể cử động, thì còn  thể gảy đàn tỳ bà!!”
“Lão tử đã đánh cược với bằng hữu, hôm nay nhất định  mời  ngươi, kỹ nữ  đầu một thời, gảy, gảy đàn tỳ bà cho lão tử! Ngươi mà dám  mất mặt lão tử, lão tử sẽ lôi ngươi  đường lớn!"
Bệnh của  Thiệu Chu vốn là bệnh mãn tính nhiều năm, giờ  nguy kịch lắm . 
Vô Lượng Vệ hành tung bất định,   nhờ đám ăn mày du côn gần đây tìm kiếm khắp nơi, mong  mau chóng tìm   trở về, để   ở bên cạnh  nốt những ngày cuối cùng.
 giờ Thiệu Chu bặt vô âm tín,     kẻ khác ức hiếp, e là  qua khỏi mấy ngày nữa. 
Ta sốt ruột, ba bước thành một bước xông lên, giữ chặt lấy tên Lưu Tứ đang định lôi kéo , ôn tồn : "Tứ gia, Tứ gia  của , ngài  bộ dạng ốm yếu của bà  kìa! Ngài mau tránh xa , kẻo lây bệnh."
Lưu Tứ    năng nhỏ nhẹ,  cẩn thận đánh giá  từ  xuống ,  nhanh liền tươi  rạng rỡ, buông tay , chuyển sang ôm lấy eo : "Ồ, cô nương tên họ là gì? Xinh  như ,  đây    để ý tới!"
Lưu Tứ  nồng nặc mùi rượu,  cố nhịn buồn nôn, nịnh nọt kéo   ngoài. 
Quay đầu đóng cửa ,  thấy  Thiệu Chu mỉm  cảm kích với ,  lặng lẽ mấp máy môi: "Thiệu di, chờ Thiệu Chu."
Ta cố ý kéo Lưu Tứ đến sân của tú bà, thừa dịp   sàm sỡ, vội vàng chạy thoát, mời  uống  . 
Tú bà là một bà già béo mập, sống bằng cách hút m.á.u những cô nương đáng thương chúng , mặt mày bóng nhẫy.
Vừa gặp bà ,  liền kéo bà    bình phong: "Ma ma, con muốn  một vụ mua bán với người. Hôm nay người giúp con đuổi tên Lưu Tứ  , bảo đảm     động  một ngón tay của con."
Tú bà kiên nhẫn  điều kiện của .
“Con sẽ hủy bỏ khế ước  nha  bưng   đây,  ký một khế ước mới. Khế ước bán ."
Tú bà mắt sáng rực, vội vàng nắm lấy tay : "ĐạI tiểu thư của  ơi, cuối cùng con cũng  nghĩ thông ! Chịu bán  thì  sợ  tìm  đường  , chỉ với nhan sắc và tài cưỡi ngựa  của con, đám quan  quý nhân tranh   , còn hơn  nha  nhiều!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dung-noi-rang-phieu-bat-da-lau/chuong-6.html.]
Thanh lâu vốn  chứa chấp  rảnh rỗi. 
Ba    thả   ngoài,  ai quản thúc, chỉ  con đường chết, nên  khi bàn bạc,  ký cho  khế ước nha  .
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Nhìn thì  vẻ thấp hèn, nhưng thực chất  là tự do.
Tự do,  bao  phàm phu tục tử khao khát cả đời mà   .
Vậy mà giờ đây,   tự  chủ động xin một tờ khế ước bán .
Sau đó, ba   tụ tập trong phòng ,    còn dữ dội hơn  . 
Mẹ hai   rõ , hai tay bà  hết   đến  khác vuốt ve gò má,  gáy và lòng bàn tay .
Ngay cả cây sáo trúc Trương đại nhân tặng bà , hình như bà  cũng  từng mân mê nhiều  như .
Mẹ cả thở dài, chấp nhận  phận: "Bảo Lương chính là sợ  khó chúng , sợ tiêu tiền của chúng , mới quyết định tàn nhẫn như . Haiz, giá như chúng     phận , giá như chúng   chút bản lĩnh..."
Ta ôm chầm lấy ba    lòng, nước mắt lặng lẽ rơi xuống: "Các  tự lo cho  còn  xong,  mà  nuôi lớn một đứa con gái. Các  ,   tuyệt vời ..."
Các  của ,  là những  tuyệt vời nhất  thế gian  .
Sau ba bốn ngày, Thiệu Chu vội vàng trở về.
Vẫn là cả  đầy máu.
Và ánh mắt càng thêm sắc bén.
Ta  dám hỏi     g.i.ế.c   , nhiều   ngoài hành tẩu giang hồ như ,  đoán   sớm  tay .
Hắn  được gặp    cuối.
Ngày   mất, cũng là ngày  ký xong khế ước bán , Tú bà bắt đầu đưa thuốc tránh thai cho .
Hắn quỳ  linh cữu  xong,  đến  mặt  quỳ xuống.
"Bảo Lương, cám ơn   giúp  ... Muội nên đợi  thêm hai ngày..."
Ta khẽ  một tiếng: "Đừng  hai ngày, ngày đó mà chậm thêm một canh giờ nữa,    Lưu Tứ  nhục ."
Ta bưng thuốc đến đưa cho , là sự bình tĩnh  khi   thấu  chuyện: "Cho dù hôm nay   trở về, cũng  tính là muộn, chỉ là  bây giờ,  chuộc nổi  cho ."
Ta   ngoài cửa sổ - Tú bà sợ chúng  bỏ trốn, cửa sổ đều    nhỏ,  to bằng một quyển sách, giống như nhà giam .
Cửa sổ đóng khung một  trời tuyết, gió bắc lạnh lẽo rít gào.
Ta cực kỳ ghét trời tuyết, luyện tập b.ắ.n cung trong tuyết,  đến nửa canh giờ chân  đông cứng .