Nửa đêm, cửa phòng nhẹ nhàng  đẩy .
Tiêu Ninh chân trần lén lút  , trong lòng ôm theo lọ thuốc và băng gạc.
Nàng quỳ   giường, cẩn thận lau vết thương do mũi tên  vai , động tác vụng về nhưng  nghiêm túc.
“Ngươi  nên đến, ca ca ngươi sẽ tức giận.” Ta khẽ .
Nàng lắc đầu,   lòng bàn tay : “Hắn  cần  nữa .”
Ta sững sờ: “Thế nghĩa là gì?”
Đầu ngón tay Tiêu Ninh khẽ run rẩy: “Sau khi nương  mất,    là gánh nặng.”
Nàng dừng  một chút,   : “Bọn họ  siết cổ ,   trốn thoát.”
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
Ngực  như  búa tạ giáng xuống, câu “chết cóng ở ngoại ô  tháng chạp”. chỉ vài nét bút trong nguyên tác, đằng   là sự thật đẫm m.á.u đến .
Tiêu Thác Uyên   chuyện  ? Hay  đúng hơn là   ngầm cho phép?
 lúc  đang suy nghĩ miên man, cửa phòng đột nhiên  đạp tung.
Tiêu Thác Uyên  ở cửa, mặt nạ thú   gỡ xuống, giữa lông mày  tràn đầy sát khí.
“Cút  ngoài.” Lời  là  với .
Tiêu Ninh lập tức dang hai tay che chắn  mặt , như một con gà mái bảo vệ gà con.
Trong mắt Tiêu Thác Uyên lóe lên một tia đau nhói, đột nhiên lạnh lùng : “Vì một  ngoài mà ngay cả mạng sống cũng  cần ?”
Hắn túm lấy cổ tay Tiêu Ninh, quát lên: “Ngươi  cho rõ nàng  là ai? Thẩm Liên Thanh, kẻ ngưỡng mộ Chu Cận Mặc! Khi Chu gia hại c.h.ế.t mẫu , nàng  đang  gì?”
Tiêu Ninh cố chấp  hiệu: “Nàng  cứu .”
“Cứu ngươi? Chẳng qua nàng  lợi dụng ngươi! Trên đời  ngoài  , ai sẽ đối xử thật lòng với ngươi?”
Hắn   mà mắt  đỏ hoe, giọng  nghẹn ngào: “Ngay cả ngươi cũng phản bội  ?”
Ta xông lên bẻ ngón tay : “Ngươi    đau !”
Tiêu Thác Uyên phản tay siết chặt cổ họng , đẩy   tường.
“Ca ca!” Tiêu Ninh thét lên, giọng  vỡ vụn như  giấy nhám mài qua.
Toàn  Tiêu Thác Uyên chấn động, theo bản năng buông lỏng lực đạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dung-phai-bao-quan/chuong-4.html.]
Ta nhân cơ hội giãy thoát, nhưng thấy  quỳ một gối xuống, ôm chặt lấy Tiêu Ninh đang ho  máu, ngón tay run rẩy lau  vết m.á.u bên khóe môi nàng: “Đừng  nữa, ca ca sai .”
Khoảnh khắc đó,  chợt  rõ sự ràng buộc méo mó giữa cặp   .
Bóng ma của biến cố gia đình  in sâu  lòng hai ,  ca ca   mọc đầy gai nhọn, chỉ dành sự dịu dàng duy nhất cho  , nhưng  dùng sai cách.
Người   khao khát tình yêu của ca ca, nhưng   sự bảo vệ cực đoan của  đ.â.m đến mức   bầm dập.
Vào canh ba,   triệu đến thư phòng.
Tiêu Thác Uyên đang lau thanh kiếm đeo bên ,  kiếm phản chiếu đôi mắt u ám của : “Chu Cận Mặc  giá năm trăm lượng vàng treo thưởng đầu ngươi.”
Ta siết chặt cây trâm bạc trong tay áo, : “Số tiền ít ỏi , chắc đại nhân  thèm để mắt tới nhỉ?”
Hắn đột nhiên kề mũi kiếm  n.g.ự.c , nhưng ngay khoảnh khắc đ.â.m xuyên qua lớp vải,  đổi hướng, chỉ  rụng một lọn tóc của : “A Ninh thích ngươi.”
Lời    đầy vẻ nghiến răng nghiến lợi, như thể đó là một sự sỉ nhục khó  .
Ánh nến chiếu sáng một vết sẹo cũ  cổ ,  như  quỷ ám mà hỏi: “Năm đó Chu gia vây quét Tiêu thị,   ngươi đưa A Ninh thoát  ?”
Lưỡi kiếm đột nhiên đè lên xương quai xanh của , m.á.u ấm chảy dọc theo rãnh kiếm nhỏ xuống.
Ta tưởng   g.i.ế.c , nhưng   thấy  khàn giọng : “Ta cõng nàng từ biển m.á.u ở đống xác mà xông ,   là   ruột thịt duy nhất của .” Hắn đột ngột rút kiếm  vỏ: “Cho nên đừng tưởng khống chế   là  thể sống sót.”
Ta chợt hiểu  nguồn gốc nỗi sợ hãi của Tiêu Ninh, nàng  sợ ca ca, mà sợ  ca ca  vì nàng mà hóa thành ma quỷ.
“Ta  khống chế A Ninh  , trong lòng đại nhân g tự .” Ta  thẳng  mắt  .
Ta tiếp lời: “Nếu đại nhân thực sự nghĩ cho A Ninh, thì nên điều tra xem ai  g.i.ế.c nàng . Những vết thương đó   lưu dân  thể gây  .”
Một lúc lâu ,  : “Từ hôm nay trở , ngươi  chăm sóc cho  . Muội  vô sự,  bảo đảm ngươi sống; nếu     thương,  sẽ lóc thịt ngươi.”
Phòng ngủ của Tiêu Ninh bày đầy châu báu, nhưng  lạnh lẽo như một nhà tù.
Ta  thuốc cho  , phát hiện  lưng   vẫn còn vết roi  lành.
“Ai đánh?” Ta khẽ hỏi.
Nàng  do dự  lâu, mới : “Thúc phụ.”
Trong đầu  chợt lóe lên tình tiết nguyên tác, thúc phụ của Tiêu Ninh  là Tiêu Hồng Minh, bề ngoài phò trợ cháu trai, thực chất  là quân cờ ngầm của Chu gia.
Sau khi Tiêu Ninh chết, Tiêu Thác Uyên   hóa điên, tắm m.á.u hoàng thành.
Hắn lên  hoàng đế, Tiêu Hồng Minh   xẻ xác.
Vì tính tình Tiêu Thác Uyên tàn bạo, nên bách tính oán than dậy trời, thêm  hào quang của nam chính, Chu Cận Mặc nhanh chóng lật đổ sự thống trị của , trở thành một vị minh quân.