Từ đêm đó trở , Tiêu Thác Uyên    tin tưởng , nhưng  đồng ý cho  ở  bên cạnh A Ninh, cũng hứa sẽ bảo vệ mạng sống của .
Thế là đủ .
Chu Cận Mặc vẫn đang tìm , nhưng  tạm thời  lo lắng. Dù  trong tình hình hiện tại, nhà họ Tiêu vẫn  thể đè bẹp nhà họ Chu.
Việc cấp bách của  bây giờ là dưỡng thương.
Ban đêm, trong phòng ngủ của Tiêu Ninh, ánh nến lung lay.
Ta đắp chăn cho  , ngón tay lướt qua vết bầm xanh nhạt  cổ tay nàng.
Những vết thương  cũ mới xen kẽ, giống như một bản cáo trạng  lời.
Đôi mắt đen như hạt nho của Tiêu Ninh ánh lên màu nước  ánh nến, bàn tay nhỏ bé   lòng bàn tay : “Tỷ tỷ đừng .”
“Tỷ tỷ  .” Ta gật đầu .
“Ngủ nhanh , mấy ngày nay lang thang bên ngoài ăn  ngon ngủ  yên,   gầy yếu quá. Về đến nhà ,  cần lo lắng nữa,  thể nghỉ ngơi thật  .” Ta sờ đầu nàng .
Tiêu Ninh gật đầu, dần dần chìm  giấc ngủ trong tiếng hát ru của .
Trước khi rời ,  cố ý  thổi tắt ngọn nến đầu giường. Trong quá trình chung sống  đây,  nhận thấy A Ninh sợ bóng tối.
Ta nhẹ nhàng đẩy cửa  , chỉ thấy Tiêu Thác Uyên  trong ánh trăng, áo gấm màu đen thêu họa tiết sói bằng chỉ vàng lấp lánh.
Hắn thấy ,   gì, vượt qua  định  nhà.
“A Ninh ngủ nông lắm, ngươi   thể    tỉnh giấc.” Ta cản .
Tiêu Thác Uyên  chằm chằm : “Ngay cả  ngươi cũng dám ngăn, ngươi  sợ c.h.ế.t ?”
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
“Đại nhân bảo  chăm sóc A Ninh,  thì  hành vi của  đều lấy nàng  đối tượng ưu tiên hàng đầu, còn những  khác thì khó tránh khỏi mạo phạm .” Ta  hề hèn mọn, cũng  kiêu ngạo .
“Còn nữa, A Ninh còn nhỏ tuổi. Trước mặt   đừng suốt ngày nhắc đến những chuyện đánh đ.ấ.m g.i.ế.c chóc đó.” Ta  tiếp.
Tiêu Thác Uyên lạnh lùng hừ một tiếng, phẩy tay áo bỏ .
Nửa đêm,  mơ màng  thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài.
Ta mở cửa, A Ninh lập tức nhào  lòng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dung-phai-bao-quan/chuong-5.html.]
Ta khẽ vỗ lưng nàng, an ủi: “Ta   sẽ   mà.”
Tiêu Thác Uyên   lưng A Ninh,  mặt dường như  một tia ghen tị.
Ta dỗ A Ninh ngủ, Tiêu Thác Uyên đột nhiên : “A Ninh  đây  quấn , gần như  chịu rời xa . Dù gặp chuyện gì,   luôn là  đầu tiên tìm .”
“Đại nhân   nàng vì     đổi ?” Ta hỏi.
Tiêu Thác Uyên trầm giọng : “Đêm Chu gia vây quét,  cõng   g.i.ế.c  khỏi vòng vây,   đều dính đầy máu. Ta thề, nhất định sẽ khiến kẻ thù  trả giá.”
“Mấy năm nay,  vì chấn hưng Tiêu gia báo thù rửa hận mà  từ thủ đoạn,  tay cũng dính m.á.u của những  vô tội. Ta luôn  bận,  thể ở bên  . Khi   quan tâm  ,       cận với  nữa.”
“Đại nhân  từng hỏi A Ninh  gì ?” Ta  hỏi.
Tiêu Thác Uyên im lặng.
“Đại nhân nghĩ cho   cuộc sống gấm vóc lụa là, nô bộc đầy đàn là đủ  ? Ngài  nghĩ đến,  lẽ   chỉ  một  ca ca sẽ  đột nhiên nổi giận, hoặc một cái ôm  cần lo sợ?” Ta .
Trong mắt Tiêu Thác Uyên cảm xúc cuộn trào,    bỏ , bóng lưng   chút thảm hại.
Sáng sớm hôm ,  đang chải tóc cho Tiêu Ninh thì chợt  thấy tiếng ồn ào ngoài sân.
“Cút  ngoài! Ai cho phép các ngươi  gần viện của tiểu thư?” Đó là tiếng gầm giận dữ của Tiêu Thác Uyên.
Qua khung cửa sổ hình hoa văn cánh hoa,   thấy mấy nữ tử mặc hoa phục  Huyền Giáp Vệ áp giải quỳ  nền tuyết.
Hộp thức ăn họ mang theo  đổ lăn lóc  đất, những món điểm tâm tinh xảo lăn  bùn.
“Thác Uyên, chúng  chỉ đến thăm A Ninh thôi mà.” Nữ tử  đầu cố gắng gượng .
“Thăm hỏi? Lần  các ngươi thăm hỏi xong, A Ninh sốt cao ba ngày. Tiêu Hồng Minh ? Bảo  cút đến đây gặp !” Tiêu Thác Uyên lạnh lùng .
A Ninh đột nhiên nắm chặt ống tay áo , móng tay nàng gần như ghim  da thịt , nàng đang run rẩy.
Ta nắm lấy tay nàng, an ủi: “Đừng sợ, ca ca  đang bảo vệ .”
Nàng lắc đầu, vội vàng   lòng bàn tay : “Điểm tâm  vấn đề,  ăn  liền khó chịu, thúc phụ  là ca ca tặng.”
Trong sân đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Tiêu Thác Uyên bẻ gãy cổ tay một  hầu gái: “Giải xuống tra hỏi. Kẻ nào   thật, cho sói ăn.”