Trở  trong nhà, Tiêu Ninh co rúm trong góc giường.
Ta nhẹ nhàng ôm nàng: “A Ninh, ca ca    điểm tâm  độc .”
Tiêu Ninh   lòng bàn tay : “Thật ?”
“Đợi mà xem, ca ca  sẽ cho  một lời giải thích.” Ta .
Ba ngày , cuối cùng Tiêu Hồng Minh cũng xuất hiện.
Vị thúc phụ   dáng vẻ nhã nhặn, lời  tràn đầy vẻ quan tâm: “A Ninh gần đây  khỏe ? Đều tại thúc phụ bận rộn chính sự,  sơ suất với cháu.”
Ta bưng  bánh lên, cố ý đặt một đĩa bánh hạnh nhân  mặt Tiêu Ninh.
Nàng  định cầm, Tiêu Hồng Minh đột nhiên ho khan một tiếng: “A Ninh, tỳ vị cháu yếu, ít ăn đồ ngọt thôi.”
Tiêu Thác Uyên nheo mắt: “Thúc phụ đúng là quan tâm A Ninh.”
“Con cháu trong nhà, tự nhiên đau lòng.” Tiêu Hồng Minh , vươn tay  sờ đầu Tiêu Ninh, nhưng  nàng tránh .
Sắc mặt ông  cứng ,  chuyển sang lấy từ trong tay áo  một hộp gấm : “Xem thúc phụ mang gì cho cháu ?”
Trong hộp là một chiếc khóa vàng nạm hồng ngọc.
Tiêu Thác Uyên lập tức nổi giận, trường kiếm chĩa thẳng  yết hầu Tiêu Hồng Minh: “Đồ của Chu gia,   ở trong tay ngươi?”
Tiêu Hồng Minh  hề  trong hộp gấm  là thứ , bởi vì đây là một cái bẫy do Tiêu Thác Uyên sắp đặt cho ông , chẳng qua là để  một lý do chính đáng để g.i.ế.c ông  mà thôi.
“Cái , cái  là đồ giả.” Tiêu Hồng Minh hoảng loạn lùi , lắp bắp .
“Thật ? Vậy thì  thợ thủ công  chắc chắn là  trong phủ, nếu   ngay cả dấu ấn  cũng  y hệt .” Ta cầm chiếc khóa vàng lên, chỉ  dấu ấn  nhỏ của Chu gia ở mặt trong .
Tiêu Hồng Minh đột nhiên vung tay rắc  một nắm bột phấn, nhân lúc hỗn loạn lật cửa sổ bỏ trốn.
“Đuổi theo!” Tiêu Thác Uyên gầm lên.
Đêm đó, Tiêu Thác Uyên  giữa sân, vai phủ đầy tuyết, giống như một bức tượng băng.
Ta đưa áo choàng cho ,    từ chối.
“Mẫu   khi mất  dặn   bảo vệ  A Ninh,  mà ngay cả việc ngày ngày  mấy  chịu ngược đãi mà  cũng  hề  .” Tiêu Thác Uyên tự trách .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/dung-phai-bao-quan/chuong-6.html.]
Xa xa truyền đến tiếng tiêu, là A Ninh đang thổi khúc nhạc  dạy nàng. Âm điệu non nớt, nhưng  tràn đầy sức sống.
Ta khẽ : “Đại nhân   vì  A Ninh tin  ? Bởi vì  đường chạy trốn, chỉ cần  nguy hiểm, phản ứng đầu tiên của  là che mắt  ,  để    thấy m.á.u tanh.”
“A Ninh  sợ máu,   sợ sự cuồng nhiệt trong mắt ngài khi ngài g.i.ế.c . Muội  sợ  một ngày, ánh mắt đó sẽ rơi xuống   .” Ta tiếp tục .
Tiêu Thác Uyên   gì, chỉ cúi đầu nhắm mắt .
Sáng sớm hôm , thị nữ  Tiêu Thác Uyên say gục trong rừng mai.
Khi chúng  đến nơi,  đang ôm chặt một con búp bê vải bạc màu, những mũi kim khâu xiêu vẹo, thêu bốn chữ “Ca ca bình an”, đó là do Tiêu Ninh tự tay may khi   năm tuổi.
Tiêu Ninh .
Muội  chạy đến, bao năm qua, đây là  đầu tiên   chủ động ôm lấy ca ca .
Tiêu Thác Uyên cứng đờ một lát, vùi mặt  bờ vai gầy guộc của  , vai  run rẩy dữ dội.
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
Tuyết rơi  tiếng động, che lấp  giọt lệ  hùng.
Ngày hai mươi ba tháng chạp, khi Tiêu Hồng Minh  Huyền Giáp Vệ áp giải lên pháp trường, vẫn còn gào thét: “Tiêu Thác Uyên tàn bạo bất nhân,  đây là  trời hành đạo!”
Tiêu Thác Uyên đích  giám sát việc hành hình.
Khi năm con ngựa  buộc  tứ chi và đầu của kẻ phản bội, Tiêu Ninh đột nhiên xuất hiện.
“A Ninh về , chỗ  dơ bẩn.” Tiêu Thác Uyên dịu dàng .
Tiêu Ninh lắc đầu,  đến bên cạnh ca ca, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay .
Tiêu Ninh đối mặt với Tiêu Hồng Minh, chậm rãi nhưng rõ ràng cất tiếng: “Thúc… phụ… đáng… chết.”
Mắt Tiêu Thác Uyên đỏ hoe, ấn đầu    ngực,  cho    cảnh hành hình.
Trên đường về phủ, Tiêu Ninh luôn nắm chặt ống tay áo .
Đi ngang qua tiệm kẹo, Tiêu Thác Uyên đột nhiên dừng , đích  chọn một xiên kẹo hồ lô đưa cho  .
“Khi  năm tuổi thích ăn cái  nhất. Sau ,  tưởng   thích nữa.” Giọng điệu Tiêu Thác Uyên  gượng gạo.
Tiêu Ninh nhận lấy kẹo hồ lô, kiễng chân đưa viên sơn  đầu tiên đến bên miệng ca ca.
Tiêu Thác Uyên sững sờ, do dự cúi xuống cắn một miếng, chua đến nhăn mày, nhưng  .