CHƯƠNG 11.
 
Tại bệnh viện, phòng bệnh 506.
 
Cô  y tá đang rửa vết thương bên cạnh    trần nhà,hỏi:“chị y tá, vết thương   để  sẹo  ạ”
 
Y tá mỉm  :“chỉ cần chăm sóc cẩn thận  phẫu thuật thì hầu như sẽ  để  sẹo, em yên tâm ”
 
Cô thở phào nhẹ nhõm :“em   ạ, cảm ơn chị”
 
Y tá dọn dẹp dụng cụ    cô :“ em nghỉ ngơi , chị   ngoài,  gì thì bấm chuông gọi chị”
 
“ ”
 
Sau khi y tá rời  cô lấy quyển sách mở   tiếp phần còn . 
 
Trần Minh Tuấn  bên ngoài  do dự một lúc lâu mới giơ tay lên gõ cửa. 
 
Cảm mơn các bạn đã đọc truyện của bé Ú rất nhiều ạ, bấm theo dõi mình để được đọc truyện mới nhất ạ 🥰🥰🥰
“ cốc cốc cốc”
 
“  ” cô nghĩ y tá   nên  ngẩng đầu lên. 
 
Trần Minh Tuấn nhíu mày  căn phòng  thấy ai ngoài cô ở đây . 
 
Anh để áo khoác xuống sofa, nhẹ giọng hỏi:“   ai ở đây với em ?”
 
Cô giật  ngẩng đầu lên   đang   sofa cạnh cửa sổ,lắc đầu :“  ,  bảo   về hết ”
 
“ Sao   về nữa”
 
“Nhã Hân nhờ  ở đây chăm sóc em”
 
“  nhưng mà  cần phiền  ”
 
“  phiền”
 
“ ngày mai  vẫn còn   mà,  cần  ở đây với  ”
 
 thấy cô vẫn  từ chối nữa thì lạnh giọng : “  ,  cần  nữa, em  cần thì thôi,  ”
 
Nói xong  cầm áo  lên chuẩn  ,  cô :“ nghỉ ngơi sớm một chút”
 
Cô gật đầu      khỏi phòng, cô thở phào một   lật sách. 
 
Trần Minh Tuấn  xuống ghế cạnh phòng bệnh,  cũng    chỉ   ghế  bấm điện thoại một lát  để ném điện thoại lên áo khoác. 
 
Trần Nhã Hân chuẩn   tắm thì nhận  tin nhắn của  chỉ  nhẹ   Tần Hiểu đang   sách  giường, lên tiếng :“  qua phòng của chú nhỏ lấy ít quần áo với đồ ngủ cho chú , lấy thêm máy tính  bàn nữa, chúng  mang đến bệnh viện”
 
Tần Hiểu khó hiểu hỏi :“ đến bệnh viện   cần mang theo đồ ngủ nữa, chú   về nhà ?”
 
“  mau  , lát nữa sẽ ”
 
Tại bệnh viện nhân dân thành phố. 
 
Trần Nhã Hân cùng chồng chậm rãi bước  khỏi thang máy,  về phía khu phòng bệnh nội trú. 
 
Từ xa   thấy  đang nhắm mắt   phòng bệnh, Trần Nhã Hân bước đến đá  chân    nhỏ giọng  :“ chú nhỏ,   chú  đuổi  đây đó chứ”
 
Trần Minh Tuấn  quan tâm ánh mắt chế nhạo của cháu , lấy túi đồ  tay Tần Hiểu  đuổi khách:“ trễ  hai đứa về ”
 
Trần Nhã Hân lắc đầu :“ chú   cháu giúp chú một tay ”
 
Trần Minh Tuấn nhíu mày :“   mua gì”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/duyen-phan/chuong-11.html.]
“ chỉ  chú hiểu cháu” Trần Nhã Hân  xuống cạnh  :“ cháu  chiếc túi Chanel mới nhất nhưng mà   đủ kinh phí, chỉ đành nhờ chú ”
 
Trần Minh Tuấn :“ , thành giao”
 
“ chú ở đây đợi cháu một lát” Trần Nhã Hân   đẩy cửa bước  phòng bệnh. 
 
“ Tiểu My,  ngủ ”
 
Cô ngơ ngác    về hồi chiều  xuất hiện ở đây, hỏi:“  đến đây giờ ?”
 
Trần Nhã Hân  xuống ghế :“ chẳng  lo cho mày   ai ở cạnh ”
 
Cô thở dài: “ Tao  ”
 
Trần Nhã Hân :“  đúng , ngày mai tao cùng chồng  công tác , tao  nhờ chú nhỏ giúp tao chăm sóc mày rồ đấy, chú   đến ”
 
“ khi nãy  đến mà về ”
 
“ Mày đuổi  ?”
 
“...”
 
Trần Nhã Hân:“ mày như ,  tao yên tâm  công tác , thôi để tao ở  với mày,   nữa”
 
“ mày  , ngày mai biên tập Mai  đến mà   tao ở một  ”
 
“ nhưng tao cũng  yên tâm”
 
Cô liếc  bên cạnh :“ mày   gì cứ   , đừng vòng vo nữa”
 
Trần Nhã Hân :“ tao  nhờ chú nhỏ chăm sóc mày thời gian  , vất vả lắm chú mới đồng ý, mày cứ để chú ở  chăm sóc mày '
 
Cô :“ nhưng mà   thích hợp lắm”
 
“    thích hợp, chú  là bác sĩ còn thích hợp hơn nữa là”
 
“....”
 
“ thôi cứ quyết định  , giờ tao    ít đồ để ngày mai  công tác nữa, mày cứ yên tâm dưỡng bệnh ”
 
“  , cảm ơn mày”
 
“ tao với mày mà còn khách sáo nữa, tao về đây”
 
“  đường cẩn thận”
 
Trần Nhã Hân   nháy mắt với   giơ tay  :“ túi xách của cháu”
 
Anh bóp tiền trong túi lấy tấm thẻ bạc :“ mật khẩu sinh nhật cháu”
 
“ cảm ơn chú, cháu về đây”
 
Một lát   cầm túi   trong. 
 
Cô     bước   xách thêm túi quần áo, cô   hỏi:“  định ở đây  về nhà ?”
 
“ chẳng lẽ em   sáng nay  về nhà một chuyến nữa ”
 
“...”
 
“ Em  phiền  nếu  mượn nhà vệ sinh tắm một lát”
 
“ .... phiền”