Một lát , trong phòng vang lên tiếng nước chảy, cô cố gắng dời sự chú ý tập trung  quyển sách  tay .
 
Dù hiện tại đang là bệnh nhân nhưng thói quen  ngủ muộn của cô vẫn   đổi. 
 
Tầm mười phút  tiếng nước mới dừng hẳn  nhanh  chậm cánh cửa mở ,  mặc đồ ở nhà màu xám thoải mái,  cổ vắt thêm cái khăn, tóc chỉ khô hơn phân nửa, trong phòng thoang thoảng mùi bạc hà mát lạnh từ    tỏa . 
 
Cô ngẩng đầu  dáng vẻ khá hẳn khi  mặc áo sơ mi quần tây khi nãy, bộ đồ   dễ gần hơn. 
 
“ tối nay  ngủ như thế nào?”
 
“ lát nữa  sẽ  ngủ giường bên ”
 
Phòng cô  là phòng đôi nhưng hiện tại chỉ  một  cô , bên  vẫn còn giường trống trơn   chăn  tấm thảm nào khác. 
 
“ lỡ  bệnh nhân  đây thì ”
 
“ yên tâm , ở bệnh viện  giường gấp cho  chăm bệnh, nếu  bệnh nhân  thì  sẽ  mượn,  sẽ    đất ”
 
“  ”
 
“ em cũng ngủ sớm, em đang là bệnh nhân đấy”
 
“ khi chiều  ngủ dậy  muộn đến giờ vẫn  buồn ngủ”
 
“ ở đây em     nào ?”
 
Cô khựng  mất vài giây  lắc đầu :“ chỉ    ở thành phố  thôi”
 
Trần Minh Tuấn cũng  hỏi gì thêm,   lưng  xuống phòng  việc lấy chăn với gối ở phòng nghỉ của  mang lên, tối nay  đồ để ngủ. 
 
Cô cũng  tiếp quyển sách đang còn dang dở.
 
Sáng hôm  cô thức dậy   thấy Biên tập Mai  gõ máy tính bên cạnh, Thành Dương cũng  kế bên bấm điện thoại. 
 
Biên tập Mai thấy cô tỉnh dậy liền bỏ máy tính xuống, hỏi:“ em tỉnh ”
 
Cô gật đầu,hỏi:“  hai  đến sớm ?”
 
“  còn sớm nữa,  gần 10 giờ ”
 
“ trễ   ?”
 
“  đúng  sáng nay chị thấy bác sĩ Trần ở trong phòng em đấy”
 
“ Nhã Hân nhờ   giúp em một thời gian”
 
“  chị cũng yên tâm để   tòa soạn , dù gì thời gian  cũng khá bận”
 
“  chị      , vài ngày nữa em cũng về nhà ”
 
“ , chị dẫn    luôn”
 
Đã gần hai ngày cô  ăn gì  bụng cuối cùng đến chiều cũng  thể ăn, vẫn  đợi  mang đồ ăn đến, bây giờ cô đói tới mức  thấy cánh tay của biên tập Mai như  thấy đùi gà  chỉ  cầm lấy mà gặm. 
 
Trần Minh Tuấn   cô  thể ăn liền  xuống căn tin mượn nhà bếp nấu cháo lỏng cho cô. 
 
Ở căn tin bệnh viện cũng  cháo nhưng   loại cháo lỏng cô  thể ăn , nhưng một phần  vẫn  tự  nấu sẽ yên tâm hơn. 
 
Lúc  mang cháo lên thấy đôi mắt cô  lờ mờ  vì đói. 
 
Biên tập Mai thấy  nhận lấy cháo  tay   đút cho cô:“bác sĩ  hôm nay em chỉ ăn nửa chén cháo thôi, vẫn  thể ăn nhiều ”
 
Đây là  đầu tiên cô cảm giác thấy cháo lỏng ngon như , cô thậm chí  thể ăn hết chén cháo  tay biên tập Mai. 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/duyen-phan/chuong-12.html.]
“ chị...”
 
“  thể ăn  nữa”
 
Cô ấm ức  chén cháo lỏng vẫn còn, bụng vẫn   dấu hiệu no thậm chí còn đói hơn lúc nãy. 
 
“ em vẫn  no, chị cho em ăn thêm chút nữa ”
 
“ em bây giờ  thể ăn ”
 
Biên tập Mai  hề  vẻ mặt ấm ức đáng thương của cô mà trực tiếp lấy chén cháo mang . 
 
“ chị Tiểu My, qua mấy ngày nữa chị  thể ăn , bây giờ ráng chịu một chút”
 
“   thì  lắm, bây giờ  đói cũng   là  đói'
 
Ngày thứ ba, ngày thứ tư cô cũng   thể ăn nhiều hơn một chút, nhưng vẫn còn một chuyện...
 
“ bác sĩ Trần,  thực sự ở đây ?’
 
“  vấn đề gì ?”
 
Cô   đàn ông tối nào tối cũng ướt sũng cả  thơm tho, còn cô...cả  bốc mùi.
 
“bác sĩ Trần,   thể giúp  gọi hộ lý ?”
 
“ em   vệ sinh ,  đỡ em”
 
Cô lắc đầu  nhíu mày  :“   gội đầu,  giúp  gọi ”
 
“  giúp em”
 
“ ....”
 
“ em đợi  một lát”Nói    lưng   ngoài
 
Cô thở dài mệt mỏi  trần nhà,chỉ  gội đầu mà khó như  . 
 
Trần Minh Tuấn  qua phòng trực ban liền tìm thấy vài  thực tập sinh trực ban.
 
“ bác sĩ Trần” 
 
“    ai ở  kí túc xá của bệnh viện ?”
 
Năm thực tập sinh lắc đầu :....
 
“ thầy Trần,  việc gì  ạ?”nữ thực tập sinh từ bên trong phòng bước . 
 
 
Nam thực tập sinh :“  thầy   hỏi  ai ở kí túc xá bệnh viện ?’
 
Nữ thực tập sinh :“  em , thầy  việc gì ạ”
Cảm mơn các bạn đã đọc truyện của bé Ú rất nhiều ạ, bấm theo dõi mình để được đọc truyện mới nhất ạ 🥰🥰🥰
 
“ cô  máy sấy , cho  mượn một lát”
 
“  ạ, thầy đợi em một lát”
 
Trần Minh Tuấn   ngoài   bao lâu  cầm máy sấy bước . 
 
“ bây giờ em còn  gội đầu nữa ?”
 
“ ”