2.
Sáng hôm  tia nắng chiếu rọi qua rèm dừa chiếu sáng cả căn phòng,cùng với tiếng chuông điện thoại reo hết hồi chuông  đến hồi chuông khác cho đến cuộc gọi thứ ba mới   nhận máy.
 
“điện thoại của em”  cau mày đưa điện thoại cho cô bên cạnh 
 
“Alo”
 
“Giang Tiểu My, cô mau dậy cho    mấy giờ  hả”
 
Tiếng rống chói tai từ điện thoại vang lên, cô nhíu mày từ từ  dậy cả  mất hết sức lực dựa  thành giường mơ màng : '" chuyện gì”
 
“Cô  hôm nay ngày mấy  hả, bản thảo của của cô”
 
“ chị gọi cho trợ lý em , nó gửi qua cho chị, “
 
“ tuần  cô  đến tòa soạn gặp ,   việc tìm cô”
 
“ em  ,  còn gì em tắt máy đây"
 
Cô  để bên   tiếp  tắt máy  một bước,nhắm mắt xoa huyệt thái dương một hồi,  nữa mở mắt  đập  mắt cô là  đàn ông đang  chễm chệ  giường  cô.
 
Cô kinh ngạc mở mắt to   hỏi: ‘tại    ở phòng ”
 
Anh  dậy chỉnh  áo sơmi  cô hỏi:  “Phòng em?”
 
Cô gật đầu : “đúng , đây là phòng  mà  là ai”
 
Anh cau mày : ‘em  quên  ’
Lại? Có từng gặp  ?
 
“Hả” cô ngơ ngác   hỏi: “chúng  từng quen  ”
 
Anh lạnh nhạt lên tiếng: ‘ tên Trần Minh Tuấn, là chú của Trần Nhã Hân’
 
Cô gật đầu    vấn đề lúc nãy hỏi ; “ tại  chú  ở trong phòng , còn   giường nữa”
 
Trần Minh Tuấn bước qua kéo rèm cửa   cô : “đây là phòng ”
 
Tại sảnh khách sạn cô cau mày  đôi vợ chồng son  đối diện chỉ cúi đầu  cốc cà phê.
Cảm mơn các bạn đã đọc truyện của bé Ú rất nhiều ạ, bấm theo dõi mình để được đọc truyện mới nhất ạ 🥰🥰🥰
 
 cô   nổi nữa cau mày hỏi: ‘tại    hai thẻ phòng giống  ,tụi mày  ”
 
 Trần Nhã Hân ho nhẹ một tiếng   cô  : “là hiểu lầm thôi,   tụi tao cố ý ”
 
Tần Hiểu gật đầu  : ‘đúng , hiểu lầm thôi”
 
“Hết ”cô khoang tay  n.g.ự.c  hai   mặt.
 
 Trần Nhã Hân bước qua  lên ghế chung vòng tay ôm cô : “đươc mà đừng giận mà, tao cũng    ”
 
 Trần Minh Tuấn lạnh nhạt : “  sẽ chịu trắc nhiệm với em’’
 
Cũng   gì xảy  chỉ do hiểu lầm do khách sạn lúc sơ suất  đưa nhầm dù gì tối qua cũng  xảy  chuyện gì, cô cũng   đôi bên khó xử đành lắc đầu lên tiếng: “  cần ,dù gì tối qua cũng   xảy  chuyện”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/duyen-phan/chuong-2.html.]
 
Cô gật đầu   dậy  vợ chồng Nhã Hân  : “ thôi tao về ”
 
“ chú nhỏ cho bạn con  nhờ một đoạn ”
 
“  cần “
 
“  thôi’
 
Hai  đồng thanh  
 
Nhã Hân  hì  đưa hành lý cho  : “ chú nhỏ  phiền ”.
Trên xe cô thỉnh thoảng    cửa sổ để xoa dịu  cơn say xe trong . Anh lái xe khá trầm    nhanh cô  chìm  giấc ngủ.
 
Lần nữa mở mắt   thấy tới  tòa chung cư  cảnh vật quen thuộc  mắt cô ngáp một cái  mệt mỏi hỏi: ‘ tới  ”
 
 Trần Minh Tuấn ý  trong mắt  cô vẫn còn trong cơn buồn ngủ,  gật đầu dịu dàng : “tới nhà ”
 
Cô bước xe liền  bóng dáng quen thuộc đang bước về phía , cô   nhận vali từ tay   nhẹ giọng : “Chú Trần, cảm ơn chú  đưa  về nhà”
 
 Trần Minh Tuấn cau mày khi  xưng hô “chú” từ miệng cô phát ,  lạnh nhạt : ‘  gì, mau lên nhà ”
 
Giọng  từ  lưng truyền tới,”chị Giang”  đó nhanh nhẹn nhận lấy vali.
 
Trần Minh Tuấn  nhíu mày  “ tiểu thịt tươi'  mặt còn thuận tay kéo cô lùi  một bước cách xa .
 
Cô ngẩng đầu   nhẹ giọng : “   lên nhà  ,  về cẩn thận”
 
 Trần Minh Tuấn  cô sánh vai  theo “tiểu thit tươi”   tòa nhà, mang tâm trạng buồn bực  lái xe  đầu  mà chạy thẳng  hầm gửi xe của  nhà.
 
Anh   với cô là  cùng ở đây thậm chí còn ở cạnh căn hộ của cô chỉ là cô    là chủ căn hộ của cô đang thuê mà thôi.
 
Cô  nhà liền  dài lên sofa  quan tâm   ở đây  , Cô  thấy căn nhà   dọn dẹp sạch sẽ liền ngạc nhiên   trong bếp hỏi: “em là  dọn dẹp nhà ”
 
“Chứ chị nghĩ cô Tấm dọn dẹp cho chị ?’
 
 Cô  dậy ôm gối  lòng  nhẹ hỏi: “ em đến khi nào?”
 
“tiểu thịt tươi” Thành Dương - trợ lý  theo cô gần một năm,  năm nay chỉ   nghiệp  kiếm  việc  nên theo cô.
 
Thành Dương đưa ly nước cho cô cau mày : ‘ chị Giang rút cuộc khi nào chị mới giao bản thảo tuần  cho em , chủ biên  gọi hối em  đấy”
 
Cô ho nhẹ một tiếng  ấp úng : “ sắp xong , em đừng hối chị nữa, chẳng  chị mới về tới nhà  vẫn  ngủ bù đấy”
 
Thành Dương giật ly nước   vui : “chị còn tâm trạng mà ngủ ”
 
Cô uể oải nhắm mắt   “ hết cách , dạo gần đây chị   tâm trạng   đống chữ chi chít đó nữa”
 
Cô cũng   dối tại vì dạo gần đây cô  theo Trần Nhã Hân chuẩn  lễ cưới nên  thể tập trung  công việc ,nên  thể nào giao bản thảo kịp thời hạn.
 
Thành Dương  dậy   nên lời  cô thở dài, bất đắc dĩ : “chủ biên  cho chị hạn cuối là ngày mai nếu  chị  sẽ bay về đây xử chị đấy”