CHƯƠNG 3.
Cậu   tại  lúc   đến đây  trợ lý cho cái    , chỉ xin sửa văn bản đơn giản thôi nhưng   từ khi nào   kiêm luôn việc giúp việc cho cái nhà  nữa.may mà  đưa cho  nấu ăn là may mắn lắm  đấy.
 
Cô tiễn  về   , lấy đồ  tắm   đó mới   việc khác, tắm xong  cảm giác đói bụng mở tủ lạnh    thấy cón gì để ăn  đành  lấy bóp tiền  xuống cửa hàng tiện lợi  nhà mua thức ăn.
 
Cô mới chuyển đến đây ở  vài tháng  đúng hơn là về nước  vài tháng  ở đây ,     khỏi nhà chỉ đếm bằng  đầu ngón tay, thường đều do trợ lý mua đến  hoặc mua đồ online  ít khi tự   mua, huống chi  xuống cửa hàng mua đồ như hôm nay.
 
Cô mua vài hộp mì ăn liền với mấy gói khoai tây cùng mấy chai nước ngọt   thanh toán.
 
 
Giờ  chỉ xế chiều nên cửa hàng cũng   đông  nên  nhanh  thanh toán xong   khỏi siêu thị,  đường  cô tình cờ  thấy một con mèo ba tư lông trắng đang  giữa đường.
 
“meo”
 
Cô  xuống vuốt bộ lông mềm mại của nó, nó cũng  sợ  lạ mà  im  cô,cô thích thú : ‘chủ của em    bỏ em ở đây”
 
“   mua đồ, nó  thể  cửa hàng nên ở đây đợi ”giọng trầm thấp từ đỉnh đầu vang lên.
 
Cô giật   dậy cúi đầu : “xin ,     cũng ở đây”
 
Anh  khẽ một tiếng  bộ dạng cúi đầu của cô .
 
Cô ngẩng đầu    mặt, kinh ngạc hỏi: ‘  cũng ở đây”
 
 Trần Minh Tuấn  trả lời câu hỏi mà hỏi : “    thể ở đây?”
 
Cô lắc đầu  “   chỉ là  ngạc nhiên khi thấy  ở đây thôi”
 
Anh cúi đầu  con mèo lông trắng  chân nhẹ giọng : “tiểu bạch,  thôi”   cô hỏi: “em  cần  xách phụ ?
 
cô  túi lớn  tay   con mèo  béo  đáng yêu  chân, cô   hỏi: ‘  thể ôm nó một lát  ?”
 
 Trần Minh Tuấn gật đầu  lấy cái túi  tay cô qua, : “ thể , xách giúp em”.
 
Cô cúi  xuống ôm con mèo lên tay, nhẹ nhàng vuốt bộ lông nó, hỏi: “nó tên là Tiểu Bạch  ?”
 
“ đúng ”
 
Vào thang máy cô bấm  tầng của     bên cạnh hỏi: “chú ở tầng mấy?”
 
“ cùng tầng với em”
 
“Ồ” một tiếng  cảm thán: “ trùng hợp , chú ở phòng nào”
 
“1309”
 
“   với chú là hàng xóm ,  ở phòng 1308”
 
 Trần Minh Tuấn nhăn mày cúi đầu  cô hỏi: “ trông  già lắm ?”
 
Côngẩng đầu  , quả thật cho tới hôm nay cô mới  kĩ khuôn mặt  của  quả thật  , mũi cao môi mỏng đặt biệt đôi mắt màu nâu nhạt  thu hút, tổng thể khuôn mặt của   thích hợp  nam chính vườn trường.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/duyen-phan/chuong-3.html.]
Cô  ngơ ngác lắc đầu : “ ,   hỏi '
 
Trần Minh Tuấn   mắt cô hỏi: ‘  em  gọi  là chú”
 
Từ “chú”  nghiến răng phát ,    cảm xúc nào khi  
 
chẳng lẽ con trai cũng giống con gái cấm kỵ tuổi tác ?
 
Cảm mơn các bạn đã đọc truyện của bé Ú rất nhiều ạ, bấm theo dõi mình để được đọc truyện mới nhất ạ 🥰🥰🥰
“ ,  gọi theo Nhã Hân, chứ   chú già  đừng hiểu lầm”
 
“đinh' thang máy  mở cửa cô  nhanh chân bước    : ‘ tới nhà ,  trả tiểu Bạch cho chú ”
 
 
Trần Minh Tuấn   tiểu Bạch  tay cô  cảm xúc  đến  căn hộ bấm mật khẩu  đẩy cửa .
 
Cô thấy  ôm tiểu Bạch thả  nhà,   giọng  trầm thấp vang lên: ‘  chỉ lớn hơn em  5 tuổi thôi”
 
Cô mở mắt to   hỏi: ‘hả?’
 
“    chỉ lớn hơn em 5 tuổi thôi,  cần xưng chú với  ”
 
Cô mới hiểu là  đang  tiếp chuyện lúc nãy trong thang máy, gật đầu đồng thời giơ tay   “  ,   thể đưa túi  tay cho  ,   về nhà '
 
‘  mở cửa , em    uống ly nước ?”
 
“meo'
 
Cô định mở miệng  ' cần' nhưng   tại  cô     “”
 
 Trần Minh Tuấn gật đầu  bước  nhà để hai túi xuống,  lấy đôi dán kiểu dáng nữ để xuống  chân cho cô,  dậy : “còn mới đấy”
 
Cô  đôi dép màu hồng nhạt với đôi dáng màu xanh nhạt  chân , mới phát hiện hai đôi  là môt cặp. Cô  nhăn mày   : ‘ mang cái   thích hợp ,lỡ bạn gái   sẽ  vui ”
‘   bạn gái, cái  chỉ thuận tay mua thôi”
 
Cô cũng mang đôi dép   nhà ,liền thấy tiểu Bạch  cạnh  về phía chủ nhân của   phía  thái độ bất mãn “ meo” một tiếng đầy uẩn khuất  cạnh cô.
 
“ em qua đó     lấy nước ‘
 
Cô bật   ôm tiểu Bạch lên   về phía sofa  xuống quan sát cách bố trí nhà của  cũng khá đơn giản chỉ  màu xám trắng  chủ đạo, ,     nhà của đàn ông con trai.
 
‘ em uống nước ' 
 
Cô thu hồi ánh mắt nhận lấy nước  tay ,  'cảm ơn'
 
‘    em định về nước luôn ,”
 
“ đúng , ở bên đó cũng  còn việc gì quan trọng nữa”
 
“  công việc thì ?”
 
“   chuyển công việc về chi nhánh ở trong nước ”
 
 Trần Minh Tuấn nhíu mày  thấy tên  gọi  màn hình điện thoại  suy nghĩ gì nhiều giơ tay bấm tắt nhưng  đợi đến mấy giây  đổ chuông  nữa, cô   : ‘ chắc  việc quan trọng gì đó   thử '