CHƯƠNG 4.
 Trần Minh Tuấn gật đầu   dậy  “    điện thoại một lát”
 
Cô gật đầu  cúi đầu chơi với Tiểu Bạch đang  ngoan ngoãn  tay ,  đây cô   nuôi một con mèo của riêng  nhưng  ngại phiền với   thời gian nên đến bây giờ vẫn  thể tự  nuôi mèo . 
 
Cô   đàn ông ở ngoài ban công  phần lạnh lùng mà   thể nuôi một con mèo béo đáng yêu như .
 
Một lát  từ ban công     thấy một  một mèo  dựa   ngủ ngon lành  sofa,  lắc đầu nhẹ hàng đóng cửa  bước  phòng lấy tấm thẩm mỏng   đắp lên  cho cô, tiểu Bạch   thô bạo ném xuống sàn, nó tức giận “meo' một tiếng  ngoan ngoãn lăn về ổ.
Anh bước  bếp  thấy túi đồ đầy mì gói với đồ ăn vặt trong đó  chỉ  nhăn mặt  lấy túi đồ ăn của    bếp. 
 
Khoảng tiếng rưỡi   nấu xong bữa cơm chiều liền    về phía cô gái vẫn còn đang ngủ say  sofa,  cong môi ánh mắt dịu dàng  cô mất mấy giây    thư phòng mang laptop  phòng khách  xuống chiếc ghế cạnh cô  việc.
Cô   đánh thức bởi chuông điện thoại của , vẫn còn nhắm mắt lười biếng  điện thoại: “alo'
 
“ chị   ”
 
“ đang ở nhà chứ ,  chuyện gì'
 
‘ chị đùa với em , em ở nhà chị đợi cả tiếng đồng hồ  đấy”
 
Cô giật  mở mắt   trần nhà thấy  vẫn còn   sofa nhà   mà  ngủ ngon lành   trời trăng gì luôn. Cô nghiêng đầu liền thấy  đang cong môi   .
 
Cô  dậy thuận tay tắt luôn điên thoại  tay, vuốt đầu tóc    : “thật ngại quá , buồn ngủ quá định đợi   điện thoại xong sẽ về nhưng  ngủ quên mất, xin ”
 
 Trần Minh Tuấn gập laptop   nhẹ giọng : ‘ ,  đói bụng ”
 
Không nhắc thì thôi nếu  nhắc thì cái bụng  réo lên liên tục, cô  ngại ngùng gật đầu  dám  .
 
 Trần Minh Tuấn bật   dáng vẻ của cô chọc ,  : “em  rửa mặt   ăn cơm ,   nấu xong .”  
 
5.
“ cần , trợ lý đang đợi  ở nhà ”
 
‘em gọi   qua đây , dù gì  cũng nấu  nhiều một   ăn cũng  hết ”
 
“   phiền  ?”
 
“Không phiền”  
 
Chủ nhà   như  thì cô cũng đành gọi điện cho Thành Dương  qua nhà bên cạnh dùng cơm,  nhận  điện thoại thì hơn ngạc nhiên từ khi nào bà chủ của    xã giao với hàng xóm còn rủ ở  ăn cơm nữa. 
 
Thành Dương mang theo nghi ngờ  giày  qua, chỉ bước qua vài bước    nhà   chuông cửa chần chừ vài phút mới giơ tay bấm chuông. 
 
Chuông cửa vang lên Trần Minh Tuấn   vẫn còn trong nhà vệ sinh  ,  liền tắt bếp    mở cửa. 
 
Thành Dương gật đầu      cánh cửa   bà chủ của  thì ngại ngùng hỏi:“Xin   tìm nhầm 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/duyen-phan/chuong-4.html.]
 lúc chuông cửa  vang lên cô đang rửa mặt chuẩn    chỉ mở cửa bước  nhưng  chậm hơn  một bước an    mở cửa, 
 
“Thành Dương, chị ở đây”cô ở phía    lên.
 
Minh Tuấn né   :“  ”
 
Thành Dương  giày   thấy hai  trong nhà mang dép đôi    hỏi:“   cần  giày  ?”
 
 Trần Minh Tuấn lắc đầu bình thản  :“  cần,  quên mua dép cho khách ”
 
 Trần Minh Tuấn  đầu  cô  bên cạnh hỏi: ‘ rửa mặt xong  ?”
 
Cô gật đầu :“ xong ”
 
“  ăn thôi”
 
Cô  qua kéo Thành Dương   nhà ăn, Thành Dương nhỏ giọng hỏi:“ hai  quen  ?”
 
Cô che miệng :“ chú nhỏ của Nhã Hân”
 
 Trần Minh Tuấn   nhà bếp bưng  tô canh để xuống bàn vẫn thấy hai   ở chỗ huyền quan  chuyện, liền lên tiếng : “    nữa”
 
“  liền đây”
 
Cô  kéo Thành Dương    bàn ăn,  bàn  một món canh,  hai món mặn,hai món xào  đủ năm món. 
 
Trần Minh Tuấn đưa chén đũa cho hai    cũng  xuống ghế đối diện với cô,  gắp đồ ăn  chén cho cô  :“ ăn thử xem  hợp khẩu vị ”
 
Cô gật đầu :“” cô liếc Thành Dương nhỏ giọng  :“ ăn ”.
 
Cô cầm chén lên ăn  chậm rãi nhai  ngạc nhiên    mặt, gật đầu  :“ ngờ   như  mà  nấu ăn khá ngon đấy ”
 
Trần Minh Tuấn cong môi nhẹ, thản nhiên hỏi:“   như ,    giống   nấu ăn ”
Cảm mơn các bạn đã đọc truyện của bé Ú rất nhiều ạ, bấm theo dõi mình để được đọc truyện mới nhất ạ 🥰🥰🥰
 
“ đúng ,  giống”
 
“ thích thì ăn nhiều một chút, ở  bên trong vẫn còn”
 
“ Sao    Nhã Hân nhắc đến  cũng ở đây?”
 
“ con bé vẫn    ở đây,  chỉ mới dọn đến thôi”
 
Thành Dương  bên cạnh như vật trang trí chẳng ai ngó ngàng gì tới , một  hỏi một  đáp  hòa hợp. 
 
Cậu lặng lẽ thở dài  yên phận  bóng đèn, cúi đầu ăn cơm  xen  câu chuyện của hai  bên cạnh.