CHƯƠNG 7.
“ đau bụng”
 
Trần Minh Tuấn  suy nghĩ nhiều ôm cô lên   nhà đặt cô lên sofa,   chân cô hỏi:“ em đau ở ”
 
“ ...ở đây” cô ôm bụng  bên  gập cả  .
 
“ em đau bao lâu ”
 
“tầm một tiếng ..   sốt và bắt đầu đau bụng với buồn nôn”
 
Trần Minh Tuấn gật đầu  giơ tay ấn bụng  bên  của cô hỏi:“ là đau ở đây  ?”
 
Cô gật đầu  :“đúng ,   gọi xe cấp cứu ...nhưng  chịu nổi nữa ..mới gõ cửa nhà ”
 
Trần Minh Tuấn cau mày ôm cô lên chạy  khỏi nhà  xuống lầu   xe cấp cứu tới. 
 
Trần Minh Tuấn đặt cô lên giường   bác sĩ :“ cô   viêm ruột thừa cấp tính”
 
Đến bệnh viện  Trần Minh Tuấn cùng bác sĩ đẩy cô  phòng phẫu thuật  đó  đường  lên hệ  bên bệnh viện.
 
Trần Minh Tuấn  ngoài phòng phẫu thuật, y tá   ngạc nhiên hỏi:“ Bác sĩ Trần    ở đây?”
 
“  chuyện gì ?”
 
“  đang kiếm  nhà bệnh nhân   phòng phẫu thuật để  thủ tục nhập viện,   thấy ”
 
“ là ,   ”
 
Y tá ngạc nhiên   đàn ông   vẫn còn mặc đồ ngủ  lưng   quầy  thủ tục nhập viện. 
 
Đây là bác sĩ lạnh lùng   bạn gái ở bệnh viện của họ ?
 
Sau khi  xong thủ tục   lâu đèn vẫn còn sáng,   xuống ghế   phòng phẫu thuật. 
 
Dù  mổ ruột thừa chỉ là tiểu phẫu đối với bác sĩ dễ như ăn bánh nhưng giờ đây   ngoài phòng,  thể  lo lắng.Mồ hôi ướt hết cả lòng bàn tay  càng hoảng hơn khi lúc  đường đến đây.
 
Chưa đầy một tiếng bác sĩ từng phòng phẫu thuật bước .
 
Trần Minh Tuấn đột nhiên  dậy :“ cô  thế nào ”
 
Nữ bác sĩ    Trần Minh Tuấn :“ ca phẫu thuật  thành công một lát nữa sẽ  chuyển đến phòng bệnh,”
 
Anh thở phào nhẹ nhõm gật đầu  :“ cảm ơn”
 
“ bác sĩ Trần, cô  là gì của  ?”
 
“  liên quan đến cô”
Chương 6.
Chẳng bao lâu Gianh Tiểu My   chuyển đến phòng bệnh, cô vẫn còn ngủ say do thuốc gây mê trong lúc  phẫu thuật, mặc áo bệnh nhân,khuôn mặt tái nhợt, ngủ say sưa  giường bệnh.
 
Trần Minh Tuấn  xuống ghế bên cạnh, giơ tay chạm nhẹ  tai đang truyền dịch của cô liền cảm thấy  lạnh. Trần Minh Tuấn nhíu mày  lấy điện thoại  gọi cho một  mang một  đồ cần thiết mang . 
 
Anh nắm tay cô nhẹ nhàng tránh  chạm mũi kim  mu bàn tay, im lặng  khuôn mặt đáng thương của cô gái. Dù cả đêm   hề chợp mắt nhưng  vẫn  cảm giác buồn ngủ chút nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/duyen-phan/chuong-7.html.]
 
Người đàn ông hai tay xách hai túi lớn bước bệnh viện  đến quầy  y tá hỏi:“ cho hỏi phòng 506  ở  ?”
 
Y tá :“ ở tầng 5  bên tay trái, phòng gần cuối hành lang”
 
“ cảm ơn”
 
Người đàn ông bước nhanh  khỏi thang máy  theo chỉ dẫn của y tá dừng  cửa 506, đẩy cửa bước . 
 
Nhìn thấy bóng lưng quen thuộc thì hô lên:“ Anh Tuấn,     ”
 
Minh Tuấn nhíu mày liếc   đàn ông :“ nhỏ tiếng xíu, cô  vẫn còn ngủ”
 
Người đàn ông nghi hoặc    giường bệnh: “đây...đây là..”
 
“ là cô ” Anh giơ tay lấy hai túi  của  đàn ông  lấy đồ trong túi  sắp xếp   tủ  trong phòng. 
 
Lấy bình nước nóng đưa cho  vẫn còn đờ  ở cuối giường :“ Lâm An   lấy giúp  bình nước nóng” 
 
Lâm An cầm bình nước nóng   cô gái  giường hỏi:“ cô     ”
 
“ mổ ruột thừa”
 
“ khi nào thì tỉnh ”  
 
“đợi lat nữa hết thuốc mê sẽ tỉnh ,  mau  ” 
 
Trần Minh Tuấn thấy trời   hửng sáng,   qua kéo rèm , trong phòng chỉ còn bóng đèn ngoài hành lang rọi qua khe cửa, ánh sáng mờ nhạt nhưng  vẫn  thể  thấy  thứ xung quanh  đến hỏi  thấy nổi bóng đen như mực.
 
Cảm mơn các bạn đã đọc truyện của bé Ú rất nhiều ạ, bấm theo dõi mình để được đọc truyện mới nhất ạ 🥰🥰🥰
Lâm An mang bình thủy   thì thấy cô gái  giường cũng  tỉnh ,chỉ là ý thức  chút mơ hồ.
 
“ em thế nào ,  khó chịu chỗ nào ”Trần Minh Tuấn dịu dàngvén tóc  trán cô xuống.
 
“  , chỉ  đau thôi”
 
“   , em ngủ thêm một lát  sẽ  còn đau nữa”
 
Lâm An thấy  dịu dàng như  với  khác nhưng  cũng là  đầu tiên, Lâm An tới lâu như  cũng  thấy ai khác nữa đành tò mò lên tiếng:”   một   '
 
‘vẫn  thông báo”
 
 ai chăm sóc, đừng  là  nha'
 
“ ?”
 
“    , nhưng cũng  báo cho    một tiếng chứ”
 
“  ,  về ”
 
Lâm An nhún vai,   khỏi phòng dù gì cũng hết nhiệm vụ của  ,  cũng    ở đây  chân sai vặt của ai .
 
Trần Minh Tuấn  bình nước sắp truyền hết  lên   bên ngoài tìm y tá lấy chai đường glucose về tự   cho cô nhưng đúng lúc bác sĩ nội trú đến kiểm tra, liền giật : “Minh Tuấn,   gì ở đây"